50-BÀI KINH PHÁP CÚ/ 11
Sau
khi nó vững vàng rồi thì người ta nói gì mình cũng không có dao động hết, đó là
cách thức tu.
Cho
nên vì vậy, cũng như bây giờ thí dụ như Mật Hạnh nỗ lực tu sau cái thời gian
tiếp duyên ra. Bây giờ thấy rõ ràng ngoài đời họ chuyện này đến chuyện kia. Nào
là tết nhứt, nào là giỗ quẩy, nào là cưới vợ gả con, nào là đám ma đám cưới,
nào là đi chơi này kia đủ thứ, đủ nọ; ham cái này kia cuối cùng quán xét mỗi
cái tâm niệm của mình khởi lên cái gì đó quán xét. Giờ nó ham muốn chiếc xe là
tự vì đi chơi; đi chơi như vậy rủi ro xe đụng hoặc là như thế này thế khác nó
hăng hái trong người của mình lái xe chạy như bay thì coi chừng nó bay xuống
ruộng luôn hoặc nó bay vô đầu xe hơi. Cho nên do cái sự suy nghĩ như vậy nó đem
đến những cái không hay cho mình. Do mình suy nghĩ, mình tư duy, mình quán xét
được cái tâm này nó làm cho mình không được giải thoát, tâm này nó làm cho mình
không thanh tịnh nè, tâm này nó sẽ làm trở thành một cái nghiệp lực để cho mình
tiếp tục cái lực đó mà đi tái sanh luân hồi. Nó làm cho mình khổ từ đời này đến
đời khác, sanh ra làm người, những cái khổ này nó đưa cho mình đi đến. Cho nên
sanh ra làm người mình làm sao. Thí dụ như nó muốn sanh trong nhà nghèo nó
nghèo mà nó muốn sanh trong nhà giàu nó sanh, mình làm sao mình chặn đứng được
đâu. Ai cũng muốn sanh ở trong những cái nhà giàu sang, có học thức có đạo đức,
ai cũng muốn vậy chớ ai muốn mà sanh trong cái nhà nghèo khổ thiếu đạo đức
đâu, đâu có muốn. Nhưng mà cái nhân quả do cái lòng ham muốn của mình nó trở
thành cái nghiệp lực nó chiêu cảm, nó lôi mình đi vào sanh trong cái nhà này
nhà kia mình làm sao mình cầm được nó đâu, mình đâu có làm chủ được. Cho nên
mình hiểu được như vậy mình phải chặn đứng nó: Mày không được vậy. Mà khi mình
còn sống, mình còn đủ cái lực, cái sự hiểu biết mình chặn đứng như vậy thì
trong khi đó mình đã chặn đứng thì tức là mình đã chặn đứng cái nghiệp tái sanh
luân hồi của mình đó.
Bởi
vì cái hành động của chúng ta nó trở thành cái thói quen, cái thói quen đó gọi
là nghiệp lực, cái nghiệp lực đó đi tái sanh luân hồi mà hằng ngày bây giờ mình
cứ chặn ở trong đầu mình cứ chặn lại: Đây là pháp ác nè, không được. Tức là
chặn đứng lại không cho tái sanh đó. Bởi vì nó thành cái nghiệp sau đó nó sẽ
tái sanh. Cho nên bây giờ mình chặn đứng nó không thành nghiệp thì tức là nó
không tái sanh chứ gì? Cách thức chúng ta tu rõ ràng làm chủ sự sanh tử chứ gì,
nó không còn đi tái sanh nữa mà làm chủ được cái thân này sống chết nữa. Các
con hiểu rất rõ, bởi vì nó không có cái linh hồn đi tái sanh, mà hằng ngày
chúng ta khởi muốn, muốn cái xe đó là tạo ra cái nghiệp, muốn cỡi xe chạy như
bay hoặc này kia đó là tạo ra cái nghiệp và cái nghiệp đó nó sẽ dẫn đi về đâu.
Nó dẫn đi tái sanh, tức là phải tiếp tục làm thân người hoặc là thân chúng
sanh.
Các
con nhớ rằng, Thầy xin nhắc lại đức Phật nói: Sự tái sanh luân hồi của chúng ta
đó, nó không phải có một cái linh hồn, Phật tánh, cái gì mà trong thân chúng
ta, cái thân này khi mà chúng ta hoại diệt rồi thì nó chỉ còn cái nghiệp lực
của chúng ta mà đi tái sanh mà thôi. Mà cái nghiệp lực đó hằng ngày chúng ta
đã tạo nó đó. Còn hằng ngày mà chúng ta muốn cho nó đừng có đi tái sanh luân
hồi thì hằng ngày chúng ta như thế nào? Chúng ta ra lệnh: “Cái tâm này như
cục đất không có tham, sân, si” tức là chận đứng cái nghiệp lực đó. Bây giờ nó
khởi ra ham muốn cái gì đó thì chúng ta ngăn chặn nó liền, không có cho nó tức
là chặn cái nghiệp để không có đi con đường tái sanh của nó. Thầy dạy
rất rõ và rất cụ thể.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét