47-BÀI KINH PHÁP CÚ/ 8
Các
con nhớ chưa? Nhớ như vậy về các con thực hành, nếu mà sai thì thưa hỏi kỹ lại,
sao con tu nay bị hôn trầm, sao con tu nay thấy nó bết. Nói với Thầy để Thầy
tìm mọi cách để làm cách Thầy gỡ những cái rối ren đó. Bởi vì cái này là cái
mình tu sai, còn mà tu mà thấy thanh thản, vô sự, vui vẻ, hân hoan ở trong lòng
của mình. Thấy trời ơi sung sướng quá, tại sao đời không có được như mình,
người ta sống sao mà không ai muốn vậy nè; một mình tại sao đi tu mà thấy hạnh
phúc vậy nè. Cho nên có nhiều người hiểu cách lầm, người ta thấy mình thức
khuya dậy sớm người ta nói tu gì khổ quá, hổng nằm ngủ. Ngủ thì ngu si, mà quý
vị thấy dậy sớm mà nó thanh thản, nó khỏe. Chứ không phải thức dậy mà cái kiểu
bắt buộc như là mình bắt buộc mình - cái kiểu đó không được. Thầy nói không
được là tại sao? Tại vì mình bắt buộc mình phải thức dậy, phải gò bó nó này kia
nọ, phải ngồi này kia cực khổ. Mình thức dậy với cái tinh thần thoải mái, dễ
chịu. Cũng như bây giờ mà các con ngồi đây mà các con thoải mái vậy đó là khi
thức dậy nghe nó thoải mái nó thích thì đúng là chúng ta tu đúng. Còn nếu mà
chúng ta dậy bằng cách mà phải chuông reo mà không muốn dậy thì đó là bắt buộc. Nhưng mà
nói dù như thế nào đi nữa thì chúng ta cũng phải bắt buộc nó đầu tiên, tức là
cũng có phần ức chế nó chứ. Ức chế nó nhưng mà sau thời gian chúng ta tu được,
xả được tâm rồi tự nó nó thoải mái, tới giờ đó nó muốn dậy - nó nằm nó nghỉ
chút nó dậy à, chớ nó cũng chưa có muốn dậy nữa.
Các
con thấy trên cái bước đường mà tu tập nó đúng rồi, nó không có buồn ngủ nó
không ham ngủ, mà nó không ham gì hết. Mà bây giờ nó còn ham ngủ, a như vậy là
ác pháp đây. Bây giờ này mày còn muốn ngủ phải không, mày bị ác pháp rồi, mày
phải ngóc đầu dậy chứ còn không ác pháp là tiêu mày đó nha. Đó, thì ngay cái
chỗ mà còn tâm tham ngủ thì mình cũng biết rồi. A, thì mày phải ngồi dậy thức
dậy nè, phải sống thanh thản, vô sự nè; mày còn lừ đừ buồn ngủ là mày bị nha.
Tức là mình dùng pháp hướng: Cái ngủ này phải đi đi, tỉnh nha, không có ngủ
nữa. Ra lệnh nó hơi cái nó tỉnh à. Tại vì mình có pháp hướng mình nhắc đuổi
đi.
Đây
Thầy nói đơn giản nhất là cái buồn ngủ, khuya 2h, 3h mình dậy bắt đầu nghe nó
lừ đừ quá, mệt. Mày chết với tao, cái tâm này là còn tham nè, tham ngủ thì như
vậy mày phải rời đi, mày không được ở đây, cái tâm phải đi mau, mình ra
lệnh một hơi cái nó tỉnh à.
Còn
mình không ra lệnh lát cái nó bắt đầu thôi nằm ngủ một chút xíu, tức là nó sẽ
sai mình, sai mình trong ác pháp, nó đưa mình vào cái ngu si mê muội. Cho nên
do đó mình thức dậy mà đừng có kiểu cách mà ráng, mà kiểu cách dùng pháp để mà
xả. Các con thấy xả không. Còn bây giờ các con ráng các con đi kinh hành, đi
cho dữ tợn để nó tỉnh, bắt đầu tỉnh rồi vô ngồi một hơi gục, như vậy rõ ràng là
mình chưa có đuổi, mình chưa xả, mà mình ức chế nó thôi.
Cho
nên vì vậy, thí dụ như bây giờ con muốn nó tỉnh nè, giờ ra xúc miệng, rửa mặt
đồ này kia làm cho tỉnh hay là chạy này kia tỉnh đó là mình ức chế nó. Mình ức
chế mình cũng làm nó tỉnh được chứ không phải không, mình ức chế nó. Nhưng mà
mình muốn xả cái niệm này, cái niệm buồn ngủ này thì bằng cách mình rửa mặt.
Mới đầu thì mình cũng rửa mặt, súc miệng hoặc làm cái này cái kia, động tác để
cho nó tỉnh táo rồi đi, rồi bắt đầu dùng hướng tâm, mình biết cái tâm của mình nó còn
ham ngủ đây chứ chưa phải nó tỉnh đâu. Chừng nào mà ngay giờ đó nó thức dậy, nó
tỉnh táo đó là nó hết ham ngủ; mà nó còn lừ đừ nó còn muốn ngủ thì tức là nó
còn tham ngủ, vậy thì mình phải đuổi nó. Bởi vì cái còn tham ngủ này nó còn nằm
ở trong cái ngũ triền cái. Si của ngũ triền cái là hôn trầm thùy miên, hôn trầm
thùy miên là ham ngủ - ngủ gục chứ gì. Cho nên cái si của triền cái thì nó là
cái hôn trầm thùy miên, còn cái si của thất kiết sử - cái đó gọi là vô mình
kiết sử, tức là cái si của thất kiết sử thì nó khác. Một cái điều kiện gì mình
không hiểu mà mình cứ chấp chặt cái đó là mình hiểu tức là si - si ở trong cái
kiến giải của mình, cái kiến thức của mình, cái hiểu biết của mình, si mình
chấp nó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét