46-BÀI KINH PHÁP CÚ/ 7
Bởi
vì khi mà suy nghĩ cái chuyện trả lời người ta hỏi những cái thắc mắc này,
người ta đâu hỏi nhằm cái chỗ này, phải chi họ hỏi đúng cái chỗ này mình trả
lời thì nó phải suông thôi, còn cái này người ta hỏi về cái chuyện gia đình
người ta xảy ra, hoặc là chuyện mê tín gì đủ thứ hết, đằng này mình chỉ nói à
phải cái đức hạnh đó, phải cung kính là cái đức hạnh gì, mà cái vệ sinh là cái
đức hạnh như thế nào, hoặc là trên cái con đường lưu thông này kia, cái luật lệ
giao thông nó thuộc về đức hạnh gì để dạy người ta thuộc về đức hạnh, bắt đầu
đầu óc nó phải suy tư về cái hướng đức hạnh này. Bây giờ phải trả lời về cái
chuyện mê tín dị đoan đủ thứ hết, thì 2 cái đầu nó phải làm 2 cái thứ chuyện.
Như vậy là Thầy rất nặng nhọc, 1 cái đầu óc mà làm 2 chuyện chứ không phải là
1 chuyện.
Bây
giờ ví dụ Thầy đặt thầm Thầy là 1 nhà tiểu thuyết, Thầy viết 1 chuyện tiểu
thuyết nào đó, xây dựng cái nhân vật rồi do đó Thầy bố cục như thế nào thì bắt
đầu Thầy ngồi Thầy viết thì nó đi có 1 lượt vậy thôi, nó không thể đi khác -
cái chỗ khác được. Mà bây giờ đang viết 1 cuốn tiểu thuyết này mà xây dựng cái
tiểu thuyết nữa thì xây dựng không có được đâu. Thầy nói không có đầu óc ai mà
xây dựng nổi hết. Mà Thầy đang xây dựng được 2 cái đầu óc, 1 cái đầu óc mà làm
việc 2 hướng, nghĩa là 2 cái tác phẩm đó. Nghĩa là 1 cái tác phẩm thì các con
biết: vấn đạo tức là hỏi đạo, một cái tác phẩm thì phải dạy về đạo đức. Rồi bây
giờ tới giai đoạn mà viết hết những cái bộ sách giới này rồi thì bắt đầu tới
giai đoạn viết đạo đức nhân quả. Thì trong đồng thời Thầy làm việc này để trả
lời những cái chuyện mê tín dị đoan, những cái chuyện mà của Đại thừa, của
Thiền tông dạy người ta sai nè. Đó là 2 cái đầu Thầy phải xây dựng 2 cái tác
phẩm, nó đi song song với nhau ở trên cái việc làm của Thầy. Cho nên vì vậy mà
Thầy rất là mệt nhọc, sức khỏe của Thầy khi mà làm việc như vậy đầu óc Thầy làm
chứ Thầy có làm lao động gì đâu, nhưng mà điều kiện coi vậy chứ nó hao rất hao.
Nó làm cho Thầy, Thầy thấy cũng như hôm mà Thầy nghỉ ngơi trong 1 tháng Thầy
ra, các con nhìn Thầy, các con thấy khỏe khoắn rõ ràng phải không, mặt hồng hào
mà da bóng lên phải không. Còn Thầy làm việc, bây giờ Thầy giữ chặn đứng được
nó như thế này là quá mức của Thầy rồi đó, trừ ra Thầy bây giờ có nghỉ ngơi làm
việc ít lại thì cơ thể của Thầy mới khỏe hơn chứ còn nếu Thầy nỗ lực Thầy làm
như thế này thì càng ngày cơ thể càng suy xuống nhiều chứ không phải nó chặn
đứng như thế này được đâu.
Đó
thì hôm nay Thầy nói để cho các con thấy trong cái sự tu tập tức là trong cái
chỗ mà Thầy nghỉ ngơi. Thầy nghỉ ngơi thôi, nghĩa là Thầy không có
làm gì hết thì lúc bây giờ cái tâm của Thầy sống bình thường mọi cái nhưng mà
vô sự nè, thanh thản, an lạc thì trong lúc đó cái cơ thể của Thầy nó sẽ khỏe
mạnh vô cùng lận, không bao giờ già nữa, Thầy nói thật sự không già. Nhưng mà
Thầy làm việc như thế này cơ thể Thầy nó hoạt động quá nhiều, buộc nó phải hoạt
động làm việc rất nhiều cho nên cơ thể càng suy càng già thêm. Còn nếu mà Thầy
giữ cái tâm thanh thản vô sự, cơ thể Thầy không già, Thầy sống 100 tuổi hoặc
1000 tuổi cũng chưa chắc chết nữa. Bởi vì nó có làm việc gì đâu, mà Thầy còn
phục hồi bằng cái tâm thanh tịnh vô cùng của nó cho nên cơ thể nó không bị già.
Thì
hôm nay Thầy nói để các con thấy nếu mà các con bỏ hết tất cả hết rồi, thì các
con tu đúng cách rồi các con sẽ thấy. Ngày ngày các con sẽ nghiệm xét: à, rõ
ràng ngày hôm nay mình có mấy cái niệm này mình đều xả, thấy nó thanh thản vô
cùng, nó không có sai được mình. Các con nhớ mỗi cái niệm đó nó có mục đích là
nó đến nó sai, bởi vì đức Phật nói Thất kiết sử mà, vừa trói mình
mà nó vừa sai mình. Nó sai mình, nó làm cho mình phải lo lắng, phải suy nghĩ phải
này kia nọ; còn mình không bị nó sai thì mình xả nó. Ờ, trở về thanh thản, vô
sự tức là không bị sai nữa, là mình đoạn dứt thất kiết sử rồi đó. Cho nên càng
tu mình thích tu, càng tu càng thấy kết quả của mình giải thoát. Mình đừng có
nhìn, đừng có nhìn bây giờ tui ra lệnh nó hết bệnh, tui ra lệnh nó tịnh chỉ hơi
thở, đừng có nghĩ cái cao đó đâu, đừng có nghĩ cái điều nó đâu, mà các con
nghĩ ngay cái chỗ mà giải thoát của con từng chút từng li, từng giây từng phút
nó không bị ràng buộc, nó không bị trói buộc thất kiết sử và ngũ triền cái này
thì ngay đó các con sẽ thấy kết quả. Và từ đó cái tâm càng ngày càng
thanh tịnh, thanh tịnh tới mức độ của nó nó sẽ đi vào thiền định rất dễ dàng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét