26- TÂM KHÔNG CÒN DỤC VÀ ÁC PHÁP, LUÔN THANH THẢN, KHÔNG CÓ NIỆM THÌ
CHẤM DỨT TÁI SANH LUÂN HỒI - BỀN CHÍ ĐUỔI NIỆM
(1:02:06) Phật
tử: Con cũng hy vọng một ngày nào con sẽ trở về đây…
Trưởng
lão: Một ngày
nào đó thì trở về đây, không phải mình trở về để mình an nghỉ cái thân dưỡng
lão của mình đâu. Mà mình trở về đây một ngày để nghe Thầy dạy pháp tu cái tâm
của mình để xả ly, để cho mình được giải thoát cái tâm của mình, đạt được cái Hữu
Dư Niết Bàn ở trong cái cuộc sống hiện tại. Còn thiền định mình có tu được được,
không được không lo. Bởi vì cái sức của mình già rồi thì mình chỉ cần làm sao
cái tâm của mình giải thoát thôi. Nó cũng đoạn dứt mình không còn tái sanh luân
hồi nữa.
Bởi vì cái
tâm là cái nhân, mà cái nhân nó không còn ham muốn, nó không còn ác ở trong đó
nữa thì tức là nó đoạn dứt cái sự tái sanh luân hồi. Còn cái tâm mà nó còn ham
muốn, nó còn những cái Niệm ác, nó còn Niệm thiện, thì nó tiếp tục nó đi tái
sanh luân hồi đó. Mình phải cố gắng mà tu tập như vậy đó thì nó mới giải thoát.
Phật tử: Đôi khi thì cũng có cái niệm,
cái Niệm ác nào mà không được vừa lòng mình, có cái ý hờn giận. Cái Niệm đó,
khi nó có mà mình cũng chưa có xả, chưa có thực hành rồi nó có gieo nhân không?
Trưởng
lão: Đó là cái
nhân để tái sanh luân hồi đó. Mặc dù là mình chưa có biến ra thực hành cái Niệm
đó bằng cái hành động, bằng cái lời nói của mình nhưng nó là cái nhân tiếp tục
đi. Vì vậy cho nên ở đây người ta lo là lo ở chỗ cái tâm, luôn luôn thanh thản,
nó không có cái Niệm gì trong đó hết thì nó chấm dứt tái sanh luân hồi. Còn nó
có Niệm là nó có một cái nhân để cho nó đi tái sanh luân hồi. Nó khó như vậy…
Phật tử: Dạ thưa Thầy, muốn đuổi mấy cái
Niệm đó nó cứ lảng vảng hoài, phải chi nó quên mà quên không được đó thì nó cứ
trở tới.
Trưởng
lão: Nó trở tới
trở lui, bởi vì đạo Phật nói mình bền chí. Bây giờ mình đuổi nó chạy ra khúc
cái nó chạy vô nữa, phải đuổi nữa. Một lần chưa đi, hai lần nó chưa đi, ba lần
tới trăm lần nó phải đi. Cho nó ngàn lần nó cũng phải đi hết, bền chí mà đuổi.
Cũng như cô Út kìa, bền chí mà đuổi thì nó phải đi thôi. Không bền chí chắc là
nói hơi sơ sơ để đó thì chắc nó không đi. Rồi nó có xảy ra chuyện này chuyện
kia, nó làm cho mình khổ sở nữa, cho nên bắt đầu tu hành là bền chí lắm. Bây giờ
cái Niệm sân của mình nó phiền não trong lòng, mình suy nghĩ cái nghe nó nhẹ xuống
mà nó chưa chịu đi đâu, nó lát nữa nó trở lại. Trở lại mình suy nghĩ nữa, cái
nó chạy ra khúc, chạy ra khúc đường chứ nó không có chạy xa, rồi nó trở lại nữa.
Cứ bền chí, chừng nào mày đi cho xa, mà diệt mày cho mất thì tao mới yên thôi.
Chừng nào mà
cái tâm thanh thản thật sự nó không còn chạy tới lui nữa thì chừng đó mình mới
yên. Tức là mình đuổi giặc chạy hết rồi, chứ còn không nó chạy ra đó nó núp hầm
núp hố đâu đó, một hơi nó nhào vô nó đánh con nữa. Cho nên bền chí, bởi vì đạo
Phật luyện cho mình cái bền chí mà đuổi giặc. Đuổi cho chạy thật xa còn không
thì diệt cho sạch, cho hết. Thì nó mới nó yên được cái tâm của con, chứ còn con
mà diệt không hết mà con: “Thấy sao mà đuổi hoài nó cứ tới lui tới lui
hoài”. Đừng có chán nó mà hãy bền chí đi, đuổi hoài, đuổi chừng nào cho được
thôi.
Thì lúc bấy
giờ con mới thấy cái tâm con thật sự chỉ một lần mà con bền chí con đuổi như vậy.
Lần sau có cái gì đó con cũng bền chí, chừng ba bốn lần con đuổi nó, nó đi. Rồi
cuối cùng, con tu tập như vậy nó vừa đến thì con lại đuổi đi là nó đi liền. Mới
đầu thôi, không biết là trăm ngàn lần nào nó cứ tới lui hoài, đuổi hoài mà nó
không ra. Nhưng mà cuối cùng thì nó bỏ, đánh đuổi nó được một lần sau đó rồi
con đuổi nó mau hơn. Thầy nói như vậy thì bền chí mà đuổi giặc, giặc ở trong
tâm mình chứ không đâu hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét