387-PHÁP HÀNH 31: 8- TRẠNG
THÁI TÂM CỦA TỨ THIỀN
(23:58) Vậy
thì ở đây, khi mà cái tâm nó nhu nhuyễn nó dễ sử dụng rồi, chúng ta bảo sao nó
nghe vậy đó, thì chúng ta mới thực hiện được cái Tam Minh, cái Tứ Như Ý Túc.
Còn cái tâm mà nó chưa có nhu nhuyễn, chưa có dễ sử dụng thì khó mà có thể thực
hiện được cái Tứ Như Ý Túc.
(24:19) Đây,
thì Đức Phật đã nói:
“Với tâm
định tĩnh, thuần tịnh không cấu uế, không phiền não, nhu nhuyễn dễ sử dụng, vững
chắc, bình thản như vậy, Tỳ Kheo dẫn tâm, hướng tâm đến các thần thông.
Vị ấy chứng
được các loại thần thông, một thân hiện ra nhiều thân, nhiều thân hiện ra một
thân, hiện hình, biến hình. Đi ngang qua vách, đi qua tường, qua núi như đi
ngang hư không. Độn thổ, trồi lên ngang qua đất liền như ở trong nước. Đi ở
trên nước không chìm như trên đất liền. Ngồi kiết già, đi trên hư không như con
chim. Với bàn tay chạm và rờ mặt trăng và mặt trời, những vật có đại oai lực, đại
oai thần. Như vậy có thể tự thân bay đến cõi Phạm Thiên.”
Đây là một
cái đoạn kinh rất ngắn để mà dạy chúng ta tu Tứ Như Ý Túc đây. Nghĩa là Dục Như
Ý Túc, mình muốn như thế nào đó là mình muốn, mình làm được liền.
Mà điều kiện
bắt buộc là một cái vị mà muốn thực hiện được như vậy thì “tâm phải định
tĩnh, thuần tịnh, không cấu uế, không phiền não, nhu nhuyễn dễ sử dụng, vững chắc,
bình thản”, đó là những danh từ để chỉ cho như vậy.
Mà những danh
từ mà chỉ như vậy là cái người đó phải “thân định trên tâm, tâm định trên
thân”. Mà “thân định trên tâm, tâm định trên thân”, đó là một cái tên để chỉ
cho Tứ Thiền.
Cũng như người
ta muốn nói Tứ Thiền mà người ta không dùng cái tên Tứ Thiền. Người ta bảo tịnh
chỉ hơi thở thì chúng ta cũng biết đó là Tứ Thiền, một cái tên để chỉ cho Tứ
Thiền.
Đó, thì như
vậy chúng ta nghe cái tên “tịnh chỉ hơi thở” thì chúng ta biết
Tứ Thiền, mà nghe cái tên Tứ Thiền thì chúng ta cũng biết đó là Tứ thiền, mà
nghe cái tên “thân định trên tâm, tâm định trên thân” thì
chúng ta cũng biết Tứ Thiền, mà nghe cái tên dài một cái, để mà định ra một số ở
trên cái trạng thái của Tứ Thiền đó, là “với tâm định tĩnh, thuần tịnh,
không cấu uế, không phiền não, nhu nhuyễn, dễ sử dụng, vững chắc, bình thản”,
đó là một cái tên để chỉ cho Tứ Thiền.
Nếu một người
nhập Tứ Thiền thì phải đạt được đó, mà người chưa nhập Tứ Thiền thì không bao
giờ đạt được những cái trạng thái như vậy.
Và khi mà nhập
trên Tứ Thiền như vậy, thì cái thức nó chưa có bị diệt, nó còn, nó diệt, ở
trong cái thân Ngũ Uẩn thì khi mà nhập Tứ Thiền thì nó có ba cái Uẩn nó ngưng
hoạt động: Cái Uẩn thứ nhất là sắc uẩn, cái Uẩn thứ hai là tưởng uẩn, cái Uẩn
thứ ba là thọ uẩn.
Cho nên người
nhập Tứ Thiền thì không còn cảm giác đau đớn gì với cái thân người ta hết. Đó
là ba cái uẩn nó ngưng.
Còn cái hành
uẩn với cái thức uẩn, nó còn hoạt động. Tại sao biết nó còn hoạt động? Vì từ ở
trên cái định đó mà chúng ta hướng cái tâm, làm cho cái tâm nó đi, làm cho cái
tâm nó phải hoạt động, cho nên nó còn cái hành. Nếu mà không có cái hướng tâm
thì làm sao mà cái tâm nó hoạt động mà nó biết được quá khứ nhiều đời nhiều kiếp
của mình?
Cho nên còn
cái hành uẩn và cái thức uẩn nó vẫn còn chưa có ngưng, vì vậy mà chúng ta sai
khiến nó làm công việc cho chúng ta xài, làm công việc cho chúng ta biết.
Cho nên bây
giờ chúng ta, trong khi mà chúng ta tu Tứ Như Ý Túc đó, nãy giờ Thầy chỉ lý
thuyết chớ chưa có pháp hành, phải không. Nhưng mà cái tâm chúng ta phải đạt được
cái mức của định Tứ Thiền, tức là nó phải có một cái trạng thái “tâm định
tĩnh, thuần tịnh, không cấu uế, không phiền não, nhu nhuyễn dễ sử dụng, vững chắc,
bình thản”, cái tâm chúng ta phải đạt được đến chỗ đó.
Mà nói đến
chỗ đó thì chúng ta biết là cái người mà nhập Tứ Thiền thì phải có cái trạng
thái đó. Đó, thì chỉ có cái người mà tịnh chỉ được cái hơi thở thì mới có được
những cái tâm nó như vậy, chớ còn hoàn toàn người nào mà còn ở ngoài cái thiền
này thì không thể nào.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét