53-BÀI KINH PHÁP CÚ/ 14
thấy
mình giải thoát rồi không còn có cực khổ, không có bận tâm lo lắng gì nữa hết.
Nói
như vậy các con đừng hiểu lầm rằng chúng ta ngồi không, không phải. Chúng ta
quét sân, chúng ta nhổ cỏ, chúng ta làm tất cả mọi cái nhưng mà chúng ta vô sự, làm sao
hiểu được cái làm mà vô sự thì cái này mới là cái đúng. Cho nên cái
vô sự của cái làm công việc không có nghĩa là chúng ta làm để cho nó giảm bớt
cô đơn của chúng ta mà chúng ta làm với cái tính cách của vô sự của nó, làm nhẹ
nhàng, không làm nặng nề, không quá sức. Cũng như con Chơn Trí con đập đá, con
gánh đá, con đắp đường đó là quá sức, nó làm cho cái sức khỏe của con, mặc dù
nó không kém bởi vì cái sức của con nó không kém nhưng mà thay vì con phải đập
con phải phí sức con, thay vì con làm cái chuyện nhẹ thì con làm quá mạnh, quá
nhiều. Do đó, trong khi đó con dùng cái sức lực của con để con giữ, để con dùng
đó để mà con quán xét, con tư duy, con xả à cái này nó nghĩ như vậy là làm cái
này, làm cái đường này phải đập phải vất vả phải cực khổ như vậy thì tức là
mình chưa vô sự, phải đập phải làm phải này kia, mình phải làm cái chuyện nhẹ nhàng
hơn, phải làm như thế này thế này thì do đó nó làm cho cái tâm của mình và cái
thân của mình nó được thoải mái, nó không có cực khổ thì trong khi đó mình tư
duy, cũng ở trong cái chuyện làm đó mà mình tư duy để từ đó mình thấy mình hoàn
toàn làm với cái sự an ổn, cái sự nhẹ nhàng. Cái cơ thể của mình, cái sức khỏe
này mình sẽ dùng vào cái chỗ nào.
Đó,
thì càng tư duy, càng suy tư thì mình mới xả được cái niệm làm công việc nặng
nhọc này. Do vì vậy, ví dụ như bây giờ buổi sáng mình làm cái chuyện gì với cái
tính cách vô sự của mình. Thì như thầy Mật Hạnh sáng vác cái rựa đi chặt, phát
mấy cái nhánh cây, chặt vài cây củi để giúp cho nhà bếp có củi chụm. Mình làm
không có nghĩa là làm tới mệt, coi 5 - 10 nhánh cây nào đó chặt rồi ôm về được
rồi cũng như mấy ông tiều phu chặt, ở rừng chặt về bó củi rồi đem xuống bữa đó
đổi gạo đủ sống rồi, bữa nay mình chặt như vậy đủ sống rồi không có làm thêm
nữa, nghỉ. Trong khi chặt củi đó để xem coi cái tâm của mình coi nó có nghĩ
ngợi gì không, có còn ham thích gì không? Mà nó còn ham thích thì quán xét, vừa
làm vừa quán xét để mà xả nó. Thì như vậy vừa công việc làm nhẹ nhàng mà cũng
vừa là tu hành ở trong cái chỗ đó, gọi là vô sự mà có công việc làm.
Đó
thì trên cái vấn đề mà tu hành nó đơn giản chứ không phải là cái người mà luôn
luôn ở không. Thực sự ra chúng ta chưa phải là du tăng khất
sĩ. Nhưng mà các thầy cứ nghĩ, cứ đặt thành vấn đề như thế này nè, đâu có
nghĩa là trong cái thời đức Phật, Ngài là du tăng khất sĩ, Ngài đến chỗ đó Ngài
ở đó nghĩa là rác rưới này kia Ngài không quét sao, các con hiểu điều đó. Bởi
vì người ta đến khu vực của đức Phật ở người ta thấy sạch sẽ chứ không phải là
dơ. Còn nếu mà chúng ta nói, bây giờ chúng ta nói ông Phật không có làm gì hết
thì đến cái nhà mà mình ở, thí dụ bây giờ Thầy đến cái nhà, khu rừng mà Thầy ở
như là một cái lán rác ở đó rồi Thầy trải đồ trên đó Thầy nằm trên đó thì đó là
dơ, không làm đó. Còn cái này mình đến đó mình ở nửa tháng một tháng thì ít ra
cái chỗ đó phải sạch sẽ chứ, chứ đâu có lý nào như mình đi cắm trại, đi chơi
đâu, phải không các con hiểu điều đó. Cho nên trong cái thời đức Phật tại sao
đức Phật lại dạy chúng ta ở trong cái giới luật rất là vệ sinh. Như vậy chứng
tỏ là cái khu vực đức Phật phải làm chớ. Chỗ nào đến ở chỗ đó phải có sự sạch
sẽ, mà có sạch sẽ thì phải có lao động chớ. Nhưng mà cái mục đích lao động đó,
làm cho cái môi trường sạch sẽ đó không có nghĩa là làm ra tiền ra bạc để mà
sống. Còn cái đầu óc mà chúng ta nghĩ ngợi để làm ra tiền ra bạc ra này kia,
chúng ta bị tiền bạc nó sai chúng ta, cho nên cái đó là cái sai.
Cho nên sản xuất mà kinh tế thì sai. Trồng một cái cây có trái là sai, bởi vì những cái cây đó có trái rồi bắt buộc chúng ta phải hái nè, rồi nó có sâu có rầy nè rồi nó có cái này kia, nó bắt buộc chúng ta phải bảo vệ nó nè, thì do đó mà chúng ta bị nó sai chúng ta hết, bị trói buộc hết. Cho nên tất cả cái việc làm của chúng ta đừng có để cho những cái gì mà nó sai sử chúng ta được nhưng chúng ta phải sống rất vệ sinh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét