43-BÀI KINH PHÁP CÚ/ 4
Ví
dụ con ức chế, con xả ra thì con lo lắng cái này cái kia nọ. Còn khi
mà con tu như vậy, cái tu trong cái thời gian tu cũng như thời gian không tu nó
y như nhau, tự cái tâm nó nó vậy, bởi vì nó thanh tịnh rồi. Còn mình
tu, ví dụ như bây giờ hồi giờ mình tu, mình ráng mình tập trung đi kinh
hành trong cái giờ mình tu, chừng mình xả ra nó lại nghĩ ngợi bậy bạ.
Mình thấy như vậy tu hoài mà sao tâm nó không hết, kỳ vậy, tâm không hết
vọng tưởng kỳ vậy. Thật sự ra đó là cái tu sai của mình, cho nên
các con lưu ý cái phần tu, bởi vì Thầy nói với Mật Hạnh, mình ăn
mà mình ngồi đây mình ăn mình thấy ăn ngon mình cũng biết ngon, cái
ngọt cái đắng cái dở cái gì mình cũng biết chứ, nhưng mà có điều
kiện là trong niệm của mình coi có còn muốn không? À không còn muốn thì
được thôi, chứ cần gì phải đi tìm nó làm chi. À, mình cứ ngồi ăn một
cách tự nhiên vui vẻ bình thường không có gì hết. Thật sự ra mình
thấy à giải thoát thật sự, không có bận tâm trong cái vấn đề ăn uống
gì hết, không có lo lắng cái gì hết. Đó là cái tu của mình đó, tu
ở trong những cái ăn uống, rồi tu trong cái đi kinh hành, tu trong cái
quét cái dọn, tu trong cái nhổ cỏ, mình làm mình biết thì tất cả
những cái này nó sẽ giúp cho chúng ta thanh thản an lạc. Thầy
nói duy nhất làm sao mà giữ được cái tâm của mình là nó thanh thản
thôi, lôi nó trở về thanh thản thôi, đừng có trụ cái này, đừng có
trụ cái kia, nó cứ thanh thản là được, nó vô sự. Cho nên
cái chữ mà “vô sự” của Thầy: Thanh thản, an lạc, vô sự - ba cái
danh từ này Thầy thường hay nhắc tới nhắc lui là cái chỗ mà chúng
ta tu. Cho nên bây giờ các con về các con thực hiện, đừng có tập trung.
Ví dụ như bây giờ mình ngồi để cho mình tu tập trung hơi thở thì mình
cũng ngồi với cái dạng thanh thản của nó, chứ không tập trung trong
hơi thở, ngồi chơi. Ví dụ như bây giờ Thầy ngồi như thế này nè, đó,
thì tâm ý của Thầy nó đang lấn quấn ở đâu kệ nó Thầy không biết,
nhưng mà nó đừng nghĩ gì thì được, mà nó nghĩ thì Thầy suy tư Thầy
xả. Đó là “ngăn ác và diệt ác”. Có hai cái pháp này cứ liên
tục mà chúng ta sống thôi, sống cho đến khi mà “tự
tịnh kỳ ý”, tâm hoàn toàn nó thanh tịnh, luôn luôn nó ở trong mọi hành
động trong thân của chúng ta thì lúc bấy giờ nó là tự tịnh kỳ ý
rồi.
Cho nên ngay cái bài kệ mà đức Phật nhắc nhở cho mình tu là thực hiện được Tứ chánh cần. Bài kệ:
Chư ác mạc tác.
Chúng thiện phụng hành.
Tự tịnh kỳ ý.
Thì
đó là ba cái câu kệ này để giúp cho chúng ta biết được cái cách
thức cho chúng ta tu tập.
Cho
nên có một vị Thiền sư, Thầy nhắc lại có một vị Thiền sư tên là Ô
Sào thiền sư, ngài làm trên cái chạng ba của cái cây, ngài làm một
cái thất ở trên đó, rồi ngài trèo lên đó ngài ngồi thiền. Thì ở
trong đó ở cái khu vực đó có một vị quan huyện ở đó, thì ông ta nghe
cái vị tu sĩ trèo trên cây mà làm cái thất ở trên đó mà ngồi thiền
vậy đó thì ông ta mới đến thăm. Ông thăm thì ông đứng dưới gốc cây ông
nhìn lên thì ông kia ngồi thiền ở trên đó, ông vị quan đó ổng mới nói:
“Thầy sao mà ngồi thiền cách ở trên cao như vậy, nguy
hiểm quá vậy?”. Thì ông ta nói: “chỗ của tui chưa nguy hiểm
bằng chỗ của ông”. Thì ông quan huyện này
ổng giật mình, bởi vì nói rất đúng, dù ông ngồi nó nguy hiểm như
vậy, nhưng không nguy hiểm bằng cái quan chức của ông ở trên cái địa
vị của ông. Cho nên ông nghe ông giật mình ông mới hỏi: “bạch
Thầy vậy chớ mình tu theo Phật pháp thì mình tu cái gì?” Thì vị
thiền sư đó mới nói: “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng
hành, tự tịnh kỳ ý”. Thì ông quan ông nói: “đó là
trẻ con người ta cũng biết nữa mà ông còn nói cái chuyện đó làm
chi?” Thì ông ta mới nói như thế này: “Trẻ con
còn biết, nhưng mà lão già 80 chưa làm được”.
Cái
hiểu như vậy thì chúng ta thấy ông này nói hay quá, nhưng mà sự thật
không phải hay, ông ta không hiểu chỗ cái câu kệ của Phật. Nghĩa là
ông nghĩ rằng “Chư ác mạc tác, chúng thiện phụng hành” là rất
khó, cho nên 80 tuổi chưa thực hiện được. Không phải. Thầy nói một giây
tâm Thầy thanh thản - an lạc - vô sự là nó đã thực hiện được cái chỗ
đó rồi, chứ đâu phải không, chứ đâu phải đợi 80 tuổi đâu. Cho nên vì
vậy khi mà chúng ta hiểu biết nó rồi thì trong một giây thì nó đã
thiện pháp rồi, tức là ở trong một cái giây Thầy tu hành là ngay đó
Thầy đã thực hiện được chứ đâu phải đợi ông già 80 tuổi mà làm chưa
được. Ngay đó Thầy làm trong từng phút từng giây được mà. Cho nên vị
thiền sư này không hiểu. Thầy nói thật sự đem cái câu chuyện này ra để
thấy rằng vị thiền sư này không hiểu được Phật pháp. Còn cái hiểu
của Phật pháp, bởi vì đức Phật nói “Pháp của Ta đến để mà
thấy”, nghĩa là đến chúng ta tu hành để mà thấy liền, không
có thời gian. Con thấy rõ bởi vì đến khi mà mình thực hiện thì thấy
giải thoát rồi. Bởi vì trong đầu óc này nó thanh thản vô sự mà an
lạc, an lạc tức là hỷ lạc đó, nó làm cho chúng ta an ổn, không có
còn bận tâm, không có, thân chúng ta không còn có bận bịu một cái
chuyện gì hết à. Nó không phải đem cái sức của chúng ta mà làm cái
này cái kia cho nặng nề, cho nên cái thân nó vô không bằng thành nó lạc. Còn
cái tâm nó vô sự, cho nên nó cũng an, nghĩ cái
niệm này cái niệm kia niệm khác, phải làm cái này cái kia, nó thấy
còn phải trách nhiệm cho cái này cái kia, không phải đâu. Hoàn toàn nó
xả hết rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét