24- TU TẬP GIAI ĐOẠN ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT TRONG GIA ĐÌNH, SỐNG TRONG
THIỆN PHÁP, THẤY NHÂN QUẢ THIỆN ÁC, GIỮ TÂM THANH THẢN
(44:01) Phật
tử: Con nghe Thầy về, con đi về. Tới nay, trong tâm con rất hổ thẹn là
con không giữ được cái lời hứa mà con về trị bệnh chừng một tuần nửa tháng con
mới đi. Nhưng mà hoàn cảnh ràng buộc, bệnh tình của con cũng không quá nặng,
tình cảm con cũng không quá nặng về gia đình nữa. Sau khi chuyện chẳng thành,
nó bỏ dòng tộc. Hôm nay con cũng xin thưa với Thầy, thầy cho con biết được cái
duyên nghiệp con như thế nào, coi con có thể còn sống sót con trở lên đây con
tu hành, để con vô con hoàn thành của con. Bởi vì, con Nga thì nó quá dở đi,
cái chuyện thằng em mà không có con lo về vấn đề giấy tờ ….
Trưởng
lão: Không sao
đâu con, cái điều đó là cái điều cái duyên, nghiệp của mình phải trả cho nó hết
chứ dứt đi đâu được. Cho nên nó chưa có dứt được là cái duyên của mình chưa trọn
mà có thể ly gia cắt ái đi được. Nhưng đạo Phật, nó đâu có phải mà dạy cho người
ly gia cắt ái không. Dạy luôn cả những người cư sĩ đang sống ở trong gia đình
mà tu được giải thoát chứ đâu phải không giải thoát. Tại vì ở trong gia đình
mình không biết cách tu thôi chứ mình biết cách tu thì tâm hồn của mình cũng được
giải thoát.
Nhưng mà nói
về thiền định thì không thể nào tu được. Bởi vì thiền định là cái giai đoạn cao
hơn. Cái giai đoạn mà đạo đức giải thoát, cái giai đoạn mà giới luật đức hạnh của
con người. Thì cái giai đoạn đầu, cái giai đoạn đó thì hàng cư sĩ đều tu được hết.
Nhưng mà đến thiền định thì hàng cư sĩ tu không có tu được là vì không thể nào
mà một ngày mà làm thinh được. Có chuyện này chuyện kia cũng phải nói, rồi tâm
cũng phải lo lắng chuyện này chuyện kia. Cho nên vì vậy mà tu thiền định mà ở
trong gia đình thì không thể tu được. Mà phải đi vào trong cái Tu viện hoặc là
trong một cái ngôi chùa. Nó cái thuận lợi, bởi vì nơi đó nó thanh tịnh hoặc là
cái môi trường nó phải tạo cho mình sống độc cư.
Như Thầy đã
nói nếu đi tu thiền định, mà cái bí quyết thành công được thiền định là sống độc
cư. Đã nói là bí quyết thì nó phải có cái gì quan trọng lắm. Mà mình sống ở
trong gia đình làm sao mình tu thiền định được. Cho nên hoàn toàn là những người
tu thiền định mà sống mà gần gũi gia đình tới lui hoặc này kia mà nói chuyện
mãi mãi đó. Hầu như người ta tu chơi chứ thật sự ra thì không có thiền định gì
cả. Cho nên họ mới đẻ ra cái Thiền Đông Độ đó. Là họ chỉ giữ chẳng Niệm thiện
Niệm ác, rồi họ tiếp duyên xúc cảnh nhưng không thấy ông nào nhập định được hết.
(47:08) Đó
là cái con đường mà tu trong đó để an ủi cho cái người tham tu thiền chứ còn tu
không nỗi. Hầu hết thì con thấy như về cái pháp Yoga các đạo sĩ bên Ấn Độ, người
ta muốn luyện tập mà phương pháp thiền định Yoga. Người ta cũng phải vào trong
Hy Mã Lạp Sơn, trong núi rừng hoang vắng thì người ta mới tập thiề được. Còn huống
hồ mà cái con đường thiền của đạo Phật, nó lại còn thiền hết sức chứ không phải
là chuyện dễ. Thầy nói khi mà luyện cái lực của thiền định, nó đến nỗi mà chúng
ta phải dùng cả thân tâm của chúng ta, tập luyện hết mức chứ không phải là tập
luyện thường. Còn con mà bệnh như vậy mà cỡ Thầy dạy con hít một cái thì chắc
là con đi luôn. Cho nên đâu có nói thiền định thì con không tu được.
Nhưng mà về
cái giữ gìn cái tâm thanh thản của mình, giữ gìn cái tâm an ổn của mình, có thể
con tu được. Con lo lắng cho mọi sự việc trong gia đình con, miễn là con có những
cái ý mà con góp ý với mấy cháu. Để mà nó giữ vững cái gia đình của mình yên ổn
thì nó cũng là thiện pháp rồi. Thí dụ như nó làm cái gì mà bất thiện, con
khuyên nó thì đó là con đã lôi nó trở về thiện pháp rồi. Cái trách nhiệm bổn phận
của con là như vậy. Chứ đâu có bỏ tụi nó được, bỏ tụi nó rồi nó làm cái chuyện
ác mà nó không biết, lầm lạc thì nó tạo ra những cái nghiệp khổ cho nó sau này
nữa.
Cho nên khi
đó, ở trong nhà mà tu tại gia đình thì con phải tu các pháp thiện. Luôn luôn
mình phải giữ cái tâm thanh thản, rồi mình phải hướng tâm đến thanh thản. Mình
phải giữ tâm của mình cho nó luôn luôn lúc nào nó cũng an ổn. Có chuyện gì thì
mình suy tư quán xét mình xả, bởi vì biết Phật pháp rồi thì có chuyện gì mà
quan trọng đâu. Nó đâu có chuyện gì quan trọng nữa.
(49:03) Cho
nên ở đây hầu hết mà chúng về đây tu tập thì Thầy thường dạy nhìn cuộc sống đó
bằng đôi mắt thiện ác, chứ không nhìn nó bằng sự đúng sai phải trái. Các con
thì hay nhìn cái sự đúng sai phải trái, lấy cái tiêu chuẩn nào mà biết rằng
đúng, mà lấy cái tiêu chuẩn nào mà sai. Đúng, sao mình lại giận? Đúng, sao lại
mình lại khổ? Nếu đúng thì mình phải có sự an vui chứ, sao mà đúng lại giận quá
vậy? Thì con thấy cái đúng đó nó đâu có lấy tiêu chuẩn nào mà làm cho chúng ta
được hạnh phúc đâu mà gọi là đúng.
Cho nên
trong cái bước đường tu tập thì các con nên nhìn rõ bằng cái sự nhân quả, tức
là thiện ác thì tâm hồn nó được giải thoát chứ không có gì oán ghét. Mà hằng
ngày mình cứ biết sửa từng chút từng chút những cái lỗi lầm, những cái nhìn sai
của mình từ lâu nó quen đi, mình cứ thấy cái đó là đúng. Cho nên hai người, người
nào cũng nhận là mình đúng, có ai nhận mình sai đâu. Cho nên cuối cùng thì sanh
ra giận hờn, phiền não, đau khổ.
Sự thật ra
thì nhìn nó thiện pháp thì mới đúng, chứ đừng có nhìn nó đúng sai. Đó thì nghe
lời Thầy dạy thì các con cứ tập nhìn cho nó đúng, mà nhìn đúng như vậy, Phật dạy
gọi là Chánh Kiến. Mình thấy đúng không sai, còn nếu mà mình thấy đúng sai theo
cái tâm của thế gian thì nó làm sao nó có cái tiêu chuẩn đúng được. Cho nên nó
làm cho mình khổ và người khác khổ, do đó nó không phải là Chánh Kiến nữa mà nó
là tà kiến. Vì vậy cho nên trên cái đường mà tu tập thì con cũng tự sống ở nhà
cũng tu tập được. Mỗi cái tâm Niệm nó làm cho mình lo lắng phiền não gì đó, phải
xả nó ra liền, phải suy nghĩ những cái này nó đem đến cho mình khổ, mình để
trong lòng của mình làm gì, cho nên vì vậy mà con xả. Ngay cả cái thân bệnh của
con, con thấy bệnh đau, con cũng xả nó. Đã mang thân là mang thân nghiệp thì nó
bệnh là hẳn nhiên rồi. Bởi vì có thân này phải có bệnh, có người nào mà có thân
không bệnh đâu. Ai cũng bệnh hết thì mình bệnh, có gì mà phải buồn. Cũng như mọi
người chớ!
Phật tử: Con cũng không có nghĩ gì tới vấn
đề bệnh hay là nhiều khi con thấy nó khổ tâm. Đôi khi nó mệt lắm, con muốn chết
được chết cho nó rồi cho nó khỏe.
(51:12) Trưởng
lão: Con đừng có chết! Con không có sợ chết. Nhưng mà con thấy chết
thì trong khi mấy cháu nó còn nhỏ nó chưa có đủ sức, đừng chết! Nhưng mà mình
không sợ chết, mình đừng có nói cho nó chết. Tức là mình nói mình biết mình đó
đó, mình nói: “Nó chết đâu nó chết”. Tức là coi như mình không sợ
đó.
Phật tử: Không sợ, nhưng mà con thấy
chán và khổ.
Trưởng
lão: Chán đó,
có cái chán trong đó không được. Mặc dù là bây giờ một lát nữa nó chết nhưng
mình vẫn thấy không sợ chết mà không chán: “Mày chết tới chừng đó mày
chết, mà không chết thì thôi”. Chứ không có phải chết đâu, chết đại để
đau quá. Cái đó có chán ở trong đó.
Phật tử: Con cũng có một cái ý nghĩ con
thưa Thầy. Có một thời gian nào con cũng lo thân được cho tụi nó tạm yên, đặng
con có thể con trở vào đây nữa xin Thầy, con có thể trở về được không?
Trưởng
lão: Thì cứ, Thầy
nói bây giờ con tám mươi tuổi mà con còn trở về đây được Thầy cũng cho tu tập nữa.
Bởi vì tất cả những con người mà ở trong thế gian này, mà đã quy hướng được về
Phật pháp dù một ngày vào đây. Thì thật sự ra phải là một ngày mà gần bên Thầy
là một ngày phải nỗ lực tu cái tâm này nó được thanh thản, nó được giải thoát.
Mặc dù là rất khó khăn nhưng mà mỗi lần có một cái điều gì mà nó làm cho tâm
mình chướng ngại. Là mỗi lần đó mình tiến lên để mình vượt qua cái tâm chướng
ngại đó mà xả nó xuống. Thì ở đây là cái môi trường để mà chúng ta vượt qua từng
cái tâm của chúng ta, từng cái chướng ngại đó để chúng ta trở về với một cái
tâm hồn giải thoát thực sự, đó là cái cách thức như vậy. Bây giờ tới chừng mà
thí dụ như, Nga nó lập gia đình đi thì không lẽ con theo nó con nuôi nó hoài
hay sao? Có chồng con thì phải chồng con phải nuôi chứ, ở đó sao mà bắt mẹ nuôi
nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét