13-TU TẬP GIẢI THOÁT/ 4
Phần
III:
1.Thức khuya
dậy sớm là để chọc tâm si cho nó lòi ra, có lòi ra thì chúng ta đi kinh hành diệt
nó. Bởi vì hết si thì tham hết, sân hết. Chứ không phải thức khuya dậy sớm để
tu tập.
2.Khi vô sự
thì ngồi chơi, hữu sự thì quét nó đi. Khi vô sự đừng tu tập gì cả, chỉ cần ngồi
chơi là đủ, ngồi chơi cho sướng. Ngồi chơi vô sự được suốt 24 tiếng đồng hồ
không phóng dật là chứng đạo.
3.Khi tu
hành thầy rất sợ, lìa xa cái chỗ có cái giường và cái ghế, vì ở đó nó sẽ cám dỗ
mình nằm xuống, lười biếng, đủ thứ. Do vậy thầy phải đi xa, đi ra ngoài.
4.Khi quyết
định tu, thì phải quyết định chết chiến đấu tận cùng với hôn trầm thùy miên,
không lười biếng, không sợ hãi.
5.Khi tu
không tránh được vô tình giẫm đạp chúng sinh, sau này khi tu chứng giải thoát,
những chúng sinh đó sẽ trở thành đệ tử của con. Con sẽ độ hết chúng sinh này.
6.Bật đèn
tu, để tâm si lòi ra, hôn trầm thùy miên xuất hiện, lúc đó chúng ta sẽ quyết
chiến với chúng. Còn khi tu không bật đèn thì tâm si không lòi ra. Khi còn si,
tâm si sẽ lý luận tu ban đêm không bật đèn thì sẽ tỉnh hơn. Tu là tu cho mình,
chớ không phải cho người khác, do vậy khi tu thì không nên giả dối, nổ lực tu
hành thực sự.
7.Đi kinh
hành hùng hục là sai, đi kinh hành quá chậm cũng sai, chỉ đi thanh thản, vô sự
thì mới đúng.
8.Khi cảm thọ
quá đau đến thăm thì chúng ta phải ức chế bám chặt hơi thở, cắn răn chặt, gồng
mình, để đẩy lui cảm thọ đi. Sau khi hết thọ rồi thì chúng ta xả ra, không dùng
hơi thở tu tập nữa, chỉ ngồi chơi vô sự. Khi cần ức chế thì phải ức chế, khi
không cần ức chế thì không nên ức chế là tu đúng, khi cần ức chế mà không ức chế,
khi không cần ức chế mà ức chế là tu sai.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét