12-TU TẬP GIẢI THOÁT/ 3
Phần
II:
1.Ngồi chơi
quét tâm, thầy không biết dùng danh từ nào để diễn tả giống như một người vô sự
mà có việc làm. Việc làm ở đây là quét những tham muốn, những lậu hoặc để tâm
nó trở thành vô sự thật sự, còn thực tế mà nói thì bây giờ nó vẫn còn tham sân
si thì vẫn còn là hữu sự.
2.Hữu sự là
khi bị chướng ngại, bị các dục và ác pháp xâm chiếm tâm nên chúng ta không còn
là vô sự, mà là người hữu sự. Chớ không phải hữu sự đi trồng cái cây kia, để có
trái kia mà ăn, hoặc đi ra nấu cơm, nấu nướng để mà ăn. Vậy là chúng ta chạy
theo dục, chớ không phải là người vô sự của sự giải thoát. Trái lại chúng ta chỉ
xin cơm ăn mà thôi. Ăn no rồi thì tiếp tục quét tâm để trở thành vô sự. Chỉ tu
bấy nhiêu thôi, chớ có tu gì đâu!?
3.Đó là cái
mà đức Phật gọi là ly dục, ly ác pháp, tức là làm cho tất cả dục và ác pháp rời
khỏi thân tâm của mình, để thân tâm của mình trở thành vô sự.
4.Khi mình
trở thành vô sự thì ngồi chơi, chứ đâu cần tu gì nữa. Nhưng bởi vì có những cái
tâm phóng dật, có những tham muốn, có những phiền não bất toại nguyện đó trên
thân thọ tâm pháp của nó, buộc lòng mình phải đuổi nó ra, thành ra mình trở
thành người hữu sự, chứ thực ra mình đang tìm cách thức sống vô sự.
5.Ngồi đây
không phải là tập trung vào hơi thở, biết hơi thở ra vô, lấy hơi thở biến thành
một việc làm, như vậy là sai. Ở đây mình đang là người vô sự không có tham sân
si, mình lại lấy hơi thở ra làm việc làm, hoặc mình đang ngồi chơi vô sự lấy việc
đi kinh hành, tập trung vào bước đi để trở thành người hữu sự. Thay vì bây giờ
đi chơi thì có gì đâu, vì đó là người vô sự, lại tập trung vào bước đi, từng bước,
từng bước thì rõ ràng đây là người hữu sự.
6.Nếu mình
muốn phá hôn trầm, thì buộc mình phải đi kinh hành, để cái thân đi tới đi lui động
thân như người vô sự để phá hôn trầm, chớ mình không phải đi là đi tập trung ở
dưới bước đi, mà lúc này nó là người vô sự, nó muốn đi nó đi, nó biết chứ mình
đâu có ép, mình đâu có ép cái tâm biết bước đi. Bây giờ mình tập trung biết bước
đi là tu sai pháp.
7.Còn bây giờ
ngồi đây vô sự nó biết hơi thở tự nhiên, chứ mình đâu có bắt nó biết hơi thở
bao giờ. Nếu bắt buộc nó biết hơi thở ra vô thì mình đã trở thành hữu sự chứ
không phải vô sự. Chỉ cần sai một chút xíu là trở thành ức chế, người hữu sự chứ
không phải vô sự.
8.Còn thầy dạy
tu 5 hơi thở, đi kinh hành hoặc thở hơi thở chậm nhẹ với mục đích là trị hôn trầm
thùy miên, chỉ tu tập 5-10 ngày cho biết rồi dẹp nó đi. Chỉ khi đang hữu sự bị
hôn trầm thùy miên muốn diệt hôn trầm thùy miên thì đem các pháp đi kinh hành
thở 5 hơi thở hoặc thở hơi thở chậm nhẹ ra để đối trị. Diệt xong trở thành người
vô sự thì không cần đi kinh hành hoặc thở hơi thở chậm nhẹ nữa. Còn nếu ai cứ tập
các pháp đi kinh hành thở 5 hơi thở hoặc hơi thở chậm nhẹ từ ngày này qua ngày
nọ, từ tháng này qua tháng nọ, 1 năm,… thì người đó đã tu sai, tu ức chế.
9.Sau đó trở
về tứ niệm xứ mà quét tâm, chứ không phải đang ở tứ niệm xứ mà tu các pháp này.
Các pháp này là phương pháp đối trị các tâm khác. Phải hiểu như vậy thì tu
không bị ức chế, không bị sai pháp của Phật.
10. Khi đang
ở tứ niệm xứ thì khi có ác pháp thì không còn quán, chỉ dùng pháp như ý tác ý
đuổi đi, còn quán là còn động. Bởi vì khi tu tứ chánh cần chúng ta đã đem các dục
lậu, ái kiết sử,v.v… ra quán xét hết rồi, đã điểm mặt từng thằng đây là dục lậu,
đây là ái kiết sử,…hết rồi, do vậy trên tứ niệm xứ chỉ cần nhắc tâm quét sạch
đuổi nó đi thôi. Niệm nó khởi ra là mình biết nó là gì rồi. Tứ niệm xứ là chúng
ta phải thông suốt hết.
11. Cho nên
bây giờ các con phải học thuộc biết phân biết 17 kiết sử, ngủ triền cái, sự
khác nhau tham sân si trong ngủ triền cái và 17 kiết sử là gì? Phải học cho
thông, để biết tâm niệm của mình nằm ở chỗ nào? Rồi sau đó các con phải học dục
lậu, hữu lậu và vô minh lậu. Phải biết rõ niệm nào là dục lậu, niệm nào là hữu
lậu và niệm nào là vô minh lậu, để khi các niệm khởi ra thì điểm mặt nó ngay,
mày là dục lậu, mày là hữu lậu, mày là vô minh lậu đi đi, mày là thất kiết sử
đi đi.
12. Người
trên tứ niệm xứ không còn truy tìm niệm này là gì nữa, họ đã hiểu rõ tất cả, chỉ
biết áp dụng hoặc giải đáp những bài toán khó trên thân thọ tâm pháp. Chứ không
còn phải học công thức, định lý để làm hoặc giải đáp bài toán. Ở đây đã học
xong hết rồi, thông suốt nó hết rồi, chỉ còn biết áp dụng nó trên tứ niệm xứ. Vậy
mới chỉ cần 7 ngày, 7 tháng, 7 năm để thành tựu.
(Còn tiếp phần
3, 4)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét