497-PHÁP HÀNH 40: 2- SẮP XẾP
THỜI KHÓA TU TẬP ĐỂ ĐẠT KẾT QUẢ TỐT NHẤT
(08:35) Hôm
nay Thầy bắt đầu Thầy kiểm tra lại cách thức mấy con ngồi coi thử coi nó ra
sao. Kế đó thì Thầy sẽ trả lời những cái câu hỏi của các con.
Giờ thì cô
An Tịnh, con đã sắp xếp cách thức tu tập từ cái pháp quán câu hữu với Định Niệm
Hơi Thở cho đến cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác. Thầy thấy sắp xếp như vầy rất là
ổn, nhưng mà còn tùy theo cái khả năng của con, tức là cái đặc tướng của mỗi
cái cơ thể của con người.
Nếu mà suốt ở
trong một ngày một đêm 24 tiếng đồng hồ, mà sắp xếp như thế này, buổi sáng tu
khoảng ba tiếng, buổi trưa tu ba tiếng, buổi chiều tu ba tiếng, buổi tối tu ba
tiếng, buổi khuya tu ba tiếng. Suốt cái thời gian mà như vậy thì rất tốt.
Nhưng nếu mà
cái đặc tướng, cái khả năng của mình, nó không đi suốt được ba tiếng trong một
buổi như vậy, thì con nên đi trong hai tiếng thôi. Mà nếu mà hai tiếng đồng hồ
mà thấy cái sức khỏe của mình nó không có đủ sức để kham nhẫn thời gian tu tập,
thì mình lui lại còn một giờ rưỡi hay hoặc là một giờ, rồi lần lượt tu liên tục
trong những cái giờ tu mình phải đạt được chất lượng.
Một cái giờ
tu là phải đạt được chất lượng. Còn cái giờ nghỉ thì các con nên nói rằng đừng
có nghỉ mà rồi cũng tu ở trong đó thì nó không có tốt.
Nghỉ là xả,
là trở về với trạng thái bình thường, cái trạng thái bình thường của mình, đừng
có tu, đừng có luôn luôn cứ theo cái kiểu mà tri vọng, biết vọng liền buông, cứ
hễ thấy vọng tưởng cái là lật đật nó buông ra, thì lúc mình nghỉ mình cũng mắc
buông vọng tưởng thì tức là, khi nào nhớ là mình buông mà khi nào quên thì mình
không buông, thì cái đó nó không có đúng pháp.
Ở đây cái giờ
tu, tức là cái giờ mình làm chủ cái sự sống chết, cái thân tâm của mình muốn điều
khiển cái gì đó, thì cái giờ tu là cái giờ làm chủ. Mà cái giờ không tu, cái giờ
xả nghỉ thì trả lại cái quyền tự do cho nó, nó muốn nghĩ ngợi nó làm cái gì đó
nó làm.
Đừng có cứ
luôn luôn lúc nào cũng tu, thì nó không hay, nói đi đứng, nằm ngồi đều tu, thì
đó là cái ngôn ngữ chứ sự thật ra nó không phải tu như vậy. Mà vì nó đã quen
đi, cái người xưa dạy cho người nay tu nó cứ, giờ hễ có nói tu thì luôn luôn
trong bốn oai nghi đi, đứng, nằm, ngồi đều có tu hết, tưởng như vậy là kết quả
cao, thì không phải.
Để ý cái phần
này bởi vì đây là một cái thói quen nó đã lâu đời, là khi đã không đi tu thì
thôi, mà đã đi tu vào thì coi như giờ nào mình cũng không có vọng. Mà cái sức của
mình thì tu nó không nổi như vậy, mà lại muốn làm chuyện như vậy. Cho nên tu
mãi mà dậm chân tại chỗ là vậy đó, là vì cái sức nó làm chưa có được, mà nó làm
hơn cái sức của mình.
Ở đây cái mục
đích là chúng ta tu là cái giờ, thí dụ như bây giờ buổi sáng chúng ta lấy 30
phút chúng ta tu trong buổi sáng… Bao nhiêu cái thời gian đó chúng ta xả nghỉ,
tâm chúng ta bình thường, để cho nó bình thường, để cho nó phải gò bó ép buộc,
nó đừng có vọng tưởng như thế này thế khác, thì cái đó không đúng.
(12:07) Chúng
ta tu 30 phút, 30 phút đó một buổi sáng chúng ta làm chủ rất là rõ ràng và cụ
thể, không có một cái tạp niệm. Ở trong kinh điển của Phật “không thất
niệm”, là trong cái giờ mà chúng ta tu nó không có thất niệm. Còn
ngoài cái giờ mà chúng ta tu, thì chúng ta đâu phải là lúc nào chúng ta cũng giữ
cái niệm đó.
Cho nên vì vậy
mà ngoài cái giờ ra thì chúng ta, như Đức Phật đi kinh hành, rồi đi khất thực,
rồi đến các vị tu sĩ ngoại đạo rồi nói chuyện thế này thế khác, thì như vậy rõ
ràng là đâu có phải là lúc nào cũng tu đâu. Cho nên chúng ta cũng phải xét qua
cái đời sống của Đức Phật, rồi xét qua cái sự tu tập của mình.
Cho nên, thí
dụ như các con thấy, buổi sáng tu ba mươi phút, ba mươi phút hoàn toàn chất lượng
rất cao. Xong ba mươi phút rồi các con làm, thì các con không có cần phải tu tu
tu tu gì hết, làm như một người mà người ta chưa có từng tu, cứ làm.
Nhưng mà khi
mà có một cái sự việc gì, nó làm cho các con phiền não trong lòng, nó làm cho
các con có cái buồn, hay hoặc là có cái lòng nhớ nghĩ đến thương người thân của
mình như thế này, thế khác, thì ngay đó các con dùng cái Định Vô Lậu mà quán xả
cái tâm của chúng ta.
Còn nếu mà
nó không buồn, không phiền não, không nhớ, không nghĩ, không gì hết, nó có nghĩ
ngợi chuyện này, chuyện kia, mà không có làm mình thương nhớ nỗi khổ trong lòng
của mình, thì thôi để nó bình thường cũng như một người sống bình thường, thì tốt
hơn là cứ xả cái vọng tưởng, xả vọng tưởng đó làm gì!
Ở đây chừng
nào mà chúng ta muốn nhập một cái định, mà từ một giờ cho đến một ngày, một
đêm, cho đến bảy ngày, bảy đêm, thì chừng đó chúng ta phải có một cái lực nào
đó, chúng ta mới có thể kéo dài cái thời gian nhập định.
Còn cái đời
sống của chúng ta là cái đời sống hiện giờ như các con đang sống, đang nghe Thầy
nói chuyện, thì các con đâu có nhiếp tâm ở trong pháp nào tu đâu? Đó thì các
con cứ giữ cái tâm mà bình thường như vậy, không có lo mà diệt tâm, mà xả ngã
gì ở trong cái lúc bình thường.
Nhưng mà
trong cái lúc tu, cái giờ tu, thì phải tu cho thật tu. Nghĩa là đừng có để cho
thất niệm, mà thất niệm thì không tốt.
Còn các con
tu suốt ba tiếng đồng hồ trong một buổi, nó thất niệm tùm lum à, rồi ngày nào
nó cũng bị thất niệm hết, mà không biết mình tu trúng ở chỗ nào, hay làm sao,
mà lúc thì nó không vọng tưởng, lúc thì nó yên, lúc thì nó không yên, mà rốt cuộc
rồi thì đụng sự việc gì đó thì các con lại không giữ được cái tâm của mình, thì
nó cũng có phiền não.
Cái đó là
cái các con tu nó nhiều, tu rất nhiều mà cái rất nhiều đó nó không có kết quả
đâu. Cho nên nghe lời Thầy dạy thì các con tu cho nó tốt.
Thí dụ như
cô Diệu Tịnh, cô sắp xếp lại cái thời khóa tu, thì từ cái pháp hướng cho đến
cái trạch pháp đều là có thể câu hữu với các định rất rõ ràng và cụ thể. Qua
cái bài học sắp xếp như thế này, Thầy thấy rất tốt.
(15:13) Nếu
mà không sắp xếp như thế này thì coi như là mình không có biết mình tu cái gì.
Mình sắp xếp như thế này thì mình biết: bảy giờ mình tu cái gì, rồi tám giờ
mình tu cái gì, chín giờ mình tu cái gì.
Còn trong
khi đó mà mình thấy sức mình yếu, mình thấy cái khả năng của mình kham nhẫn một
thời gian dài ba tiếng đồng hồ liên tục mà nó bị thất niệm, thì do đó mình
không nên tu nhiều như vậy.
Mà mình cũng
chấp trước cái thời khóa y như vầy, mà trong ba mươi phút mình chia làm ba thời
gian tu của ba loại định, tu Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, rồi tu Định Niệm hơi Thở,
rồi Định Vô Lậu, chia ra mà chỉ trong ba mươi phút, thì như vậy là rõ ràng là
trong ba mươi phút mình chia làm ba cái loại định, thì cố gắng mà trong ba mươi
phút này tu ba cái định đó hoàn toàn không thất niệm, thì cái đó là cái tốt nhất.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét