487-PHÁP HÀNH 39: 9- ĐỂ TÂM
TUÔN TRÀO MỚI LY DỤC LY ÁC PHÁP ĐƯỢC
(32:55) Hải
Tâm hỏi Thầy.
Hỏi: “Thưa Thầy! Con tu Định Vô Lậu
câu hữu:
1. Tứ Bất
Hoại Tịnh.
2. Định
Chánh Niệm Tỉnh Giác.
3. Dùng
quán, hướng, xả.
4. Sống hạnh
độc cư.
Sống độc
cư rất khó, con chưa khép chặt được tâm con nên nó không tuôn trào, nếu không
tuôn trào thì suốt cuộc đời con cũng không ly dục ly ác pháp được, có phải vậy
không thưa Thầy?
Và con tu
Định Vô Lậu như vậy có đủ chưa hay phải câu hữu với Tứ Vô Lượng Tâm, Tứ Chánh Cần,
Tứ Niệm Xứ, và nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả?”
Đáp: “Sống độc cư đúng cách
thì tâm mới tuôn trào, tâm có tuôn trào thì tâm mới ly dục ly ác pháp nên tâm
chưa có tuôn trào thì tâm chưa ly dục ly ác pháp. Vậy phải sống đúng hạnh độc
cư, ít giao du, ít nói chuyện phiếm, như bốn mươi hai bài kệ Phật đã dạy độc
cư.
Tâm ở
trạng thái bình thường, độc cư thì con tu Định Vô Lậu câu hữu Tứ Bất Hoại Tịnh,
định Chánh Niệm Tỉnh Giác, dùng pháp quán, hướng, xả thì vừa đủ.”
Nghĩa là cái
tâm trạng của con lúc bấy giờ ở cái trạng thái bình thường, thì con tu như những
cái mà con mà đã nêu trên, bốn cái điều kiện nêu, từ độc cư, từ Tứ Bất Hoại Tịnh,
định Chánh Niệm Tỉnh Giác và dùng các pháp quán, hướng, xả để mà tu, thì đó là
cái dạng của tâm bình thường, cái tâm nó không có một cái gì mà dao động đó,
thì mình tu như vậy là rất tốt.
(34:32) “Tâm
ở trạng thái không bình thường, nó có những chướng duyên…”
Tức là nó có
những sự kiện gì, thì chúng ta không thể tu ở trong những cái pháp đó như vậy
được.
“Thì
con phải câu hữu Tứ Vô Lượng Tâm, Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ và nhìn đời bằng đôi
mắt nhân quả. Như vậy con tu Định Vô Lậu mới trọn vẹn.”
Mới toàn vẹn
đó. Đó thì phải hiểu, ở đây chỗ này thì chúng ta phải biết phân biệt được. Bởi
vì con nêu ra một cái số để mà xác định cho cái phần thứ nhất ở trạng thái bình
thường, và phần thứ hai là ở trạng thái không bình thường. Do hai cái phần này
thì chúng ta mới thấy được cái đường tu cụ thể rõ ràng hơn.
(35:16) Nếu
mà không phân biệt rõ ràng như vậy thì chúng ta thấy nó tu lộn xộn ghê gớm lắm,
nó nhiều thứ pháp mà không biết cái chỗ nào tu cái gì.
Bởi vì khi
mà tâm của chúng ta mà gặp những cái duyên sự gì bất toại nguyện làm cho tâm
chúng ta phiền não, thì chúng ta phải nhìn đời bằng cái đôi mắt nhân quả để xả
cái tâm chúng ta mới nổi. Chớ còn nếu mà không nhìn bằng nhân quả thì chúng ta
xả không nổi đâu, chúng ta có quán, có nói “tâm như cục đất” chúng
ta cũng không xả được đâu!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét