406-PHÁP HÀNH 33: 1- XẢ TÂM
NHỜ QUÁN NHÂN QUẢ
(Tiếp theo Pháp hành 32)
(0:00) Đó cho nên trên cái bước đường tu tập, về cái vấn
đề người mới tu, sống trong các đối tượng thì chúng ta luôn luôn phải dùng cái
đôi mắt, cái đôi mắt và cái trí tuệ của chúng ta phải sống bằng nhân quả, bằng
thiện ác, chứ không nên sống bằng cái đúng sai phải trái.
Với cái tâm dục của mình là cái gì của mình cũng là đúng hết,
còn cái gì của người khác là sai à! Cho nên do đó chúng ta làm sao biết cái
sai, cái đúng mà đúng được! Cho nên vì vậy mà chúng ta thấy nhân quả.
Cái gì ở đó là khổ là cái quả, mà cái gì mà ở đó mà đang bị
người ta chửi mắng đó là cái nhân. Cái người mà bị chửi mắng là cái người đó
đang thọ quả, còn cái người mà đang khởi niệm chửi mắng người ta đó là cái
nhân. Chúng ta thấy cái nhân quả nó tiếp diễn liên tục. Vì vậy mà chúng ta phải
sống trong cái nhân quả, thì trong cái cảnh nghịch nào chúng ta cũng thoát ra hết.
(00:40) Người ta đuổi nhà mình, người ta không cho mình ở,
tức là có cái nhân quả đó, chúng ta vui vẻ, mà vui vẻ thì tức là người ta không
không đuổi mình nữa. Còn mình giận hờn tức bực, mình làm thế này thế khác, họ
còn tìm cách họ đuổi mình đi nữa. Cho nên vì vậy mà mình vui vẻ, đi thì đi, có
gì đâu! Tôi vẫn thấy rằng ở đời thân này còn giữ không được huống hồ là giữ cái
nhà làm gì!
Do đó cuối cùng thì người ta mời mình ở mà mình cũng còn
không muốn ở, ở sợ nó phiền toái. Đó thì, khi mà mình bước chân ra khỏi cổng
mình đi, mình vui vẻ mình bước chân ra khỏi cổng, thì có người khác chạy lại: “Chị
hãy đến nhà tui chị ở đi, tui có cái căn phòng rất là rộng rãi!”
Không ngờ từ mình ở trong cái xó bếp mà đi ra người ta cho
mình một cái nhà rất là sang trọng mình ở, hẳn hòi đàng hoàng. Do cái nhân quả
mà mình vui vẻ đó mà mình được cái phước đó.
Còn mình mà buồn giận ở trong lòng mình thì lại không nhà ở,
mà lại còn không có, lại là còn đau khổ ở trong lòng nữa, thì nó vất vả, nó khổ
sở, từ cái nhân quả này không trả thì nó lại chồng thêm cái nhân quả khác.
Còn bây giờ chúng ta vui vẻ, chúng ta biết rằng chúng ta đi
ra thì chưa nghĩ rằng có cái người nào mà đón chúng ta vào một cái nơi nào ở
đâu, chúng ta chưa có nghĩ điều đó đâu. Nhưng mà vì cái tâm chúng ta không có hờn
giận, không có nghĩ cái người đó ác, thì lúc bấy giờ lại có một cái người khác
trợ giúp cho chúng ta rất là an ổn.
Chúng ta đừng có nghĩ rằng cái nhân quả nó không có đâu, nó sẽ
có và nó sẽ giúp chúng ta vượt qua những cái thử thách rất là gian nan khó
khăn. Từ đó chúng ta mới thấy đạo Phật rất thực tế.
Vì giáo pháp của đạo Phật đều xây dựng ở trên nhân quả mà ra,
cho nên lấy giới luật mà làm đầu, lấy giới luật làm thầy là do nhân quả đó, chớ
không phải là cái gì khác hết.
Vì Đức Phật biết tự mình cứu lấy mình, cho nên “hãy
thắp đuốc lên mà đi”, cho nên do cái chỗ tự thắp đuốc lên mà đi thì Đức Phật
phải là rành nhân quả. Nếu mà không rành nhân quả thì không nói lời nói đó đâu.
Nếu mà có người nào mà cứu khổ mình, có một ông Phật nào hơn
ông Phật Thích Ca mà độ mình, hay hoặc là có đức Phật Quan Âm mà mà cứu khổ
mình, thì chắc chắn Đức Phật không dạy chúng ta thắp đuốc lên đi đâu.
Bây giờ chúng ta chỉ đến cái chỗ mà thờ ông Phật đó đó, mình kêu
gọi, mình niệm riết ông Phật đó ông động lòng ông cứu mình, thì lúc bấy giờ
mình cũng thoát khổ. Cho nên ông Phật không có dạy mình tự lực mà dạy mình tha
lực.
Còn đằng này thì ông Phật thấy không có tha lực cứu gì mình
được hết, mà chính những cái hành động thiện ác nhân quả, cho nên Đức Phật đã
thấu suốt được cái nhân quả, cho nên Đức Phật đã thấy được cái này, cho nên dạy
cái đạo Phật là đạo tự lực, cái đạo mà tự mình phải cứu lấy mình chứ không ai cứu
mình được, cho nên dạy chúng ta.
Và chúng ta là những người đi theo đạo Phật, là những người
gan dạ, những người có nghị lực, những người có kiên trì thì mới theo đạo Phật
nổi.
Còn những người mà yếu đuối, những người mà nương tựa vào kẻ
khác, thì nên đi vào các tôn giáo khác, tôn giáo mà có những cái đức Phật vĩ đại
để độ cho chúng ta, có những cái đức vạn năng để cứu chúng ta, thì chúng ta
nương vào những cái vị đó để an ủi tinh thần mình, chớ còn sự thật ra thì không
bằng đạo Phật. Đạo Phật tự mình cứu được là được, mà không được thì mình phải
chịu lấy.
Đó, như vậy là cái chỗ mà chúng ta đứng trước các cái thử
thách và các khảo đảo thì chúng ta phải thấy nó bằng nhân quả.
Cho nên gặp nhân quả thì Thầy giảng nhiều. Bởi vì Thầy sẽ viết
ra cái giáo trình học tập và tu tập về cái đạo đức nhân quả, cho nên nói về
nhân quả thì Thầy nói hơi nhiều, vì trả lời cái câu này thì nó đúng cái chỗ mà
Thầy đang nghĩ đến.
Cái con người ở trên thế gian này phải cần cái đạo đức đó, để
nó quân bình được cái khoa học hiện giờ. Vì cái vật chất mà khoa học đã sản xuất
ra, nó làm cho cái đời sống của người ta nó tiện nghi quá độ, cho nên từ đó cái
ác pháp nó lại tăng cường.
Mà nếu mà không có cái đạo đức nhân quả nó quân bình lại, thì
cái khoa học nó sẽ trở thành cái vũ khí giết người, để mà nó đạt được những cái
tham vọng của nó, cho nên nó giết người ở trên thế gian này sẽ không còn.
Cho nên cái ước vọng của Thầy là ngày nào mà ngồi lại yên tịnh
Thầy sẽ viết lại cái đạo đức nhân quả, cái đạo đức không làm khổ mình khổ người,
để quân bình với cái khoa học hiện đại bây giờ. Đó là cái trọng trách và cái
nhiệm vụ của Thầy phải làm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét