398-PHÁP HÀNH 32: 5- THIÊN
NHÃN MINH: THU NGẮN KHÔNG GIAN
(21:21) Đó cho nên bây giờ chúng ta mới hướng đến Tam
Minh để mà chúng ta thực hiện những cái quá khứ, rồi sau đó chúng ta sẽ hướng đến
Thiên Nhãn Minh. Thiên Nhãn Minh tức là làm cho cái không gian nó không có trải
dài ra nữa, nó thu ngắn lại.
Nó thu ngắn lại, thí dụ như bây giờ ở bên Pháp, bên Mỹ mà
chúng ta có một cái người thân, mà chúng ta muốn biết cái người đó giờ đang làm
gì, bệnh tật hay là đang mạnh khỏe, hay làm gì, thì chúng ta chỉ hướng tâm đến,
chúng ta chỉ sai cái tâm chúng ta đi chỗ đó. Và sai tâm đi tức là chúng ta thu
cái thời gian nó ngắn lại liền tức khắc là chúng ta đã thấy, biết cái người anh
mình hay chị mình đang sinh hoạt như thế nào, đang bệnh đau như thế nào đều thấy
biết hết.
Và chúng ta ngồi đây mà chúng ta muốn biết ở thành phố này
đang có sự sinh hoạt như thế nào, những người thân, những Phật tử làm gì chúng
ta đều hướng tâm biết hết.
Cũng như ví dụ như một vị thầy, mà ngồi tại thất của vị thầy
đó mà biết cả toàn diện của cái khu vực này các thầy đang hoạt động như thế
nào, tu hay không tu, ngủ hay không ngủ, đều là có thể dùng cái Thiên Nhãn Minh
mà người ta quan sát hết. Đó là cái chỗ mà hướng dẫn.
Cho nên ngày xưa khi ông Mục Kiền Liên mà xin vào một khu rừng
hoang vắng mà tu hành, mà khi ông bị hôn trầm thì Đức Phật dùng cái Thiên Nhãn
Minh mà quan sát, thấy ông đang bị kẹt cho nên Đức Phật thị hiện thần thông đến
ngay liền để mà chỉ ông phá hôn trầm.
Và khi mà ông nhập Nhị Thiền, ông diệt Tầm Tứ thì ông không
có, ông nhập được, mà an trú để kéo dài cái thời gian trong Nhị Thiền thì an
trú không được. Cho nên Đức Phật dùng cái Thiên Nhãn Minh mà quan sát, thì thấy
ông này bị kẹt cái chỗ này, ông ở trong cái trạng thái Nhị Thiền thì ông thường
bị tác ý. Do đó cho nên Đức Phật đến mới dạy ông “Im lặng như Thánh”.
Còn bị hôn trầm, thì ông tu mà bị hôn trầm thì Đức Phật dạy
ông năm cái điều kiện mà phá hôn trầm. Điều kiện hay nhất tức là đi kinh hành,
tu tập Chánh Niệm Tỉnh Thức. Cho nên ông Phật ông đến dạy ông Mục Kiền Liên phá
hôn trầm liền, không có để cho ngủ. Và dạy ông im lặng như Thánh, trụ như
Thánh, cho nên từ đó ông thấy những cái lời nói của Phật.
Xong rồi Phật thị hiện về ngay tại thất của mình, thì ở đó
ông nỗ lực ông thực hiện, cho nên cuối cùng ông trở thành một đệ tử đệ nhất thần
thông của Phật.
Cho nên một vị thầy luôn luôn người ta theo sát đệ tử của
mình, chớ không phải người ta bỏ đệ tử của mình, vì người ta có đủ cái năng lực
người ta theo sát mình. Cho nên các thầy nghĩ rằng một vị thầy mà không đủ năng
lực, học trò mình chết trong thất làm sao? Mà dám lãnh nó mà dạy tu?
Cho nên nếu mình chưa biết thiền định mà dạy nó tu, nó ở
trong thất nó không tu, nó chơi suốt đời nó, thì nó làm sao nó thành tựu được,
mà cái trách nhiệm mình ở đâu? Cho nên vì vậy mà luôn luôn phải theo dõi và biết.
Và cũng biết cả cái nghiệp của nó, nó phải đến mức độ nào, nó tu đến mức độ nào
và nó đạt được trong kiếp này giải thoát không, đều là phải rõ biết hết.
Đó là cái chỗ thực hiện Tứ Như Ý Túc và thực hiện Tam Minh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét