377-PHÁP HÀNH 30: 4- CÁCH KẾT
HỢP PHÁP HƯỚNG VỚI HƠI THỞ
(20:02) Hỏi: “Kính
bạch Thầy! Qua kinh nghiệm tu hành của con, có ba trạng thái khi tu Định Niệm
Hơi Thở.”
Ở đây là những
cái vấn đề qua cái rút tỉa kinh nghiệm thì thầy Chân Thành nói, các con cũng
như các thầy mà mới tu cũng lưu ý về cái phần này để biết được cái chỗ mà tu tập
của mình.
“Một là
hiệu quả tốt, hai là hiệu quả trung bình, ba là hiệu quả thấp.”
Trong cái sự
tu tập mình so sánh mình thấy được, bữa nay mình tu tốt là do cái gì đây? Tu tập
như thế nào mà nó tốt? Mà tu tập thế nào mà trung bình? Tu tập như thế nào mà kết
quả kém, thấp? Đó, thì như vậy là rõ ràng mình tu tập mình có quán xét được cái
sự tu tập của mình tốt hay xấu.
Chớ mình tu
tập rồi mình không biết mình như thế nào hết thì như một con cua mù, nó không
biết thấy đường gì hết, như là một cái người mù thì thôi, thì tu vậy biết chừng
nào chúng ta tới đâu đâu?
Chúng ta phải
biết rằng cái kết quả, khi mà chúng ta áp dụng cái đó vào cái pháp đó, chúng ta
thấy kết quả. Và cái mục đích cái pháp đó nó áp dụng vào để đã mang đến kết quả
nào, chúng ta phải nhận rõ chớ?
Cái mục đích
của cái pháp đó nó phải đem đến kết quả của nó, vậy thì kết quả nó có đạt được
hay không? Đạt được ít, nhiều, hay hoặc là nhiều thiệt nhiều? chúng ta phải biết
cái đó. Vậy muốn biết cái đó thì chúng ta phải xem xét.
Đây là Chân
Thành hỏi Thầy:
“Hiệu quả
cao khi dùng câu pháp hướng hòa nhịp với hơi thở ra vào.”
Như hồi nãy
Thầy nói đó, nó phải ra vào, nó hòa nhịp hai cái, cái pháp hướng với cái hơi thở,
nó phải đi song song với nhau, nó đi phải cùng nhau, một lượt với nhau. chớ
không phải cái này trước cái kia sau, hay hoặc là ngược lại nó đi sai nhịp với
nhau thì không tốt.
“Có nghĩa
là khi đọc câu pháp hướng lên thì hơi thở hòa theo từng lời, đến khi câu pháp
hướng hết thì hơi thở vừa dứt, không nhanh cũng không chậm. Tu như vậy con nhận
thấy đạt hiệu quả cao và câu hữu với các định khác cũng tốt, như vậy đó là trường
hợp thứ nhất.
Khi đọc
xong câu pháp hướng rồi mới bắt đầu thở thì con thấy đạt được hiệu quả trung
bình.
Ba: Còn
khi câu pháp hướng dài, không phù hợp với hơi thở, con cảm thấy hiệu quả thấp.
Thưa Thầy
có phải vậy không?”
(22:25) Đó
là Chân Thành qua cái kinh nghiệm tu hành của mình, áp dụng qua cái hơi thở,
qua các pháp, rồi áp dụng cái pháp hướng vào trong hơi thở, thì nó đã thấy được
cái kết quả cao, và như vậy thì rút tỉa kinh nghiệm, thì quý Thầy cũng nên lấy
cái kết quả thứ nhất có hiệu quả tốt nhất.
Bởi vì cái
nào mà tốt nhất thì mình phải áp dụng chớ? Còn cái nào mà thấp kém thì mình bỏ
đi, mình đừng có tu. Đó thì như vậy là rõ ràng là các Thầy nên áp dụng vào cái
pháp cho phù hợp với hơi thở ra và hơi thở vô.
Thì trong
kinh Phật dạy chúng ta thấy, đức Phật ít có dùng cái câu pháp hướng dài mà nhắc
nhở chúng ta: “An tịnh thân hành, hít vô tôi biết tôi thở vô. An tịnh
thân hành, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Thì đó là cái câu Phật nói nó vừa với
hơi thở ra và hơi thở vô của mình, cho nên nó theo đó mà nó thở.
Cho nên người
sau không biết, khi mà dịch thì nó “sẽ”, có nghĩa là tôi hít vô rồi, tôi thở ra
rồi, tôi sẽ hướng tâm sau. Cho nên có cái câu mà “sẽ” thì những cái câu đó nó,
chúng ta qua rút tỉa kinh nghiệm thì chúng ta thấy, khi mà mình hít thở rồi
mình mới nhắc câu hướng đó nó đi sau cái, thay vì mình nhắc trước mà nó còn
không hiệu quả huống hồ là mình nhắc sau!
Cũng như bảo
cái hơi thở phải tịnh chỉ hơi thở, thì trong lúc đó đó, mình thở rồi mình mới bảo
nó tịnh chỉ, thì nó tịnh chỉ cái hơi thở rồi hay là cái hơi thở sau?
Cho nên khi
mà muốn tịnh chỉ thì mình phải hướng tâm trước, bảo “Hơi thở phải tịnh
chỉ! Ngưng!” thì do đó thì bắt đầu nó sẽ ngưng hơi thở. Tức là bảo cái
hơi thở nó đang thở này, phải ngưng.
Còn mình hướng,
mình thở ra thở vô rồi mình bảo nó ngưng, tức là mình thở ra vô rồi, nó
nói “Xe chạy rồi mà biểu dừng ai dừng được!”, tức là nó không muốn
dừng nữa rồi.
Còn mình
chưa có gì hết mình bảo nó “Bây giờ phải dừng trước đi!”, thì do đó
bắt đầu nó chuẩn bị nó dừng, vì vậy mà một vài hơi thở sau đó nó dừng lại. Còn
mình thở rồi mình mới bảo dừng, nó tức tối lắm, đã cho xe chạy rồi bây giờ bảo
dừng nó không chịu dừng.
Đó thì chúng
ta hiểu qua một cái bài kinh, mà trong cái bài kinh Phật nói chữ “sẽ” cũng là
không đúng cái chỗ kinh nghiệm tu đó. Như vậy là chúng ta cũng đã biết được cái
chỗ kinh nghiệm tu hành, vì vậy mà tu như vậy không có sai đâu.
(24:40) Đáp: “Tu
Định Niệm Hơi Thở thường pháp hướng đi theo hơi thở, do sự đi theo hơi thở mà đạt
được chất lượng cao, tỉnh thức cao, không bị tạp niệm.”
Vì mình
nương với hơi thở thì mình câu hữu với nó thì mình kết hợp nó phải hòa nhịp với
nhau với hơi thở thì nó sẽ đạt được kết quả tốt hơn.
“Hai
là xả được tâm một cách hiệu quả.”
Tức là cái
pháp hướng của mình, mình hướng muốn xả cái gì đó, thì nó nương theo hơi thở nó
tỉnh thức, nó có một cái trạng thái thanh tịnh của cái hơi thở, do đó nó có cái
lực nó làm cho mình xả, muốn xả cái đó nó xả dễ.
“Còn đặt
câu pháp hướng trước hơi thở rồi mới thở, đó là pháp hướng nhắc tâm.”
Nghĩa là bây
giờ đó, thí dụ như mình chưa có thở mà mình hướng trước rồi mình mới thở, thí dụ
như “Cái hơi thở phải tịnh chỉ!”, thì mình chưa có thở gì hết, bắt
đầu đó mình hít thở, thì đó là cách pháp hướng nhắc tâm.
‘Còn
câu pháp hướng đi cùng với hơi thở đó là pháp hướng kết hợp.”
Phải không,
mình phải hiểu cái pháp hướng nhắc tâm rồi để cho cái tâm nó làm the. Cũng như
Thầy tu Tứ Như Ý Túc chớ gì, Thầy để cái nắp này đây, Thầy bảo: “Cái nắp
này bay lên!”, Thầy ra lệnh như vậy, cái nắp nó chưa có bay mà, cho nên Thầy
bảo nó bay lên, chớ không phải nó vừa bay lên vầy Thầy vừa nhắc theo thì nó
không phải. Cái này là pháp hướng nhắc bảo, truyền lệnh bảo, nó chưa có làm,
truyền lệnh.
Còn cái này
chúng ta đang tu kết hợp với cái pháp nào đó, đang với cái pháp đó để mà tu thì
đó là cái pháp kết hợp.
“Còn
câu pháp hướng cùng đi với hơi thở đó là pháp kết hợp để đạt được mục đích tỉnh
thức hoặc là xả tâm vô lậu.”
Nghĩa là kết
hợp với cái đó để xả tâm vô lậu hay hoặc là đạt, kết hợp với cái đó để tỉnh thức.
Như chúng ta vừa đi kinh hành mà vừa biết hơi thở, tức là giữa hai cái này mà kết
hợp nhau thì nó làm cho chúng ta tỉnh thức ở trên bước đi rất là cụ thể. Đó,
cách thức như vậy.
Cho nên
chúng ta phải biết dùng pháp hướng. Nhiều khi chúng ta cứ nghĩ kết hợp, kết hợp
nhau, rồi lúc bây giờ chúng ta bảo cái nắp này bay lên, nó chưa bay chúng ta
cũng kết hợp, rồi kết hợp làm sao cho được? Chớ phải nó bay thì chúng ta vừa nhắc
vừa bay thì cái chuyện đó được, còn đằng này thì nó chưa có bay. Thì đó là mình
phải biết dùng cái pháp hướng cho đúng lúc.
(26:50) “Còn
câu pháp hướng thỉnh thoảng nhắc một lần đó là pháp diệt Tầm giữ Tứ.”
Nghĩa là thỉnh
thoảng mình nhắc một lần, nhắc một lần, nhắc một lần, cứ khoảng độ chừng ba
giây hay năm giây hay hoặc là mười giây mình nhắc một lần, cứ nhắc một lần, nhắc
một lần vậy đó. Đó là cái pháp hướng nó để diệt Tầm Tứ.
Ở đây Thầy
nhắc từng cái như vậy đó, mà các con không hiểu dùng nữa thì Thầy không biết
làm sao mà nói. Không còn cái pháp nào mà Thầy không vạch ra cho các con biết
cách thức tu. Nếu mà để ý, lưu ý kỹ, bây giờ Thầy dạy rồi các con về tu không
có lạc đường nào hết, tu đâu đúng đó, tu đâu đạt kết quả đó.
“Còn
câu pháp hướng đi cùng một lượt với hơi thở ra vô là tu Định Vô Lậu kết hợp Định
Niệm Hơi Thở.”
Mục đích tỉnh
thức và xả tâm, như hồi nãy Thầy nói trên đó.
“Ở
trên con hỏi” “Còn khi câu pháp hướng dài không thể đi một lượt với hơi thở được”
- đó là cách tu sai không đúng cách.”
Nghĩa là
mình dùng cái pháp hướng dài quá dài hơn hơi thở mình, cho nên vì vậy đó, mình
hướng rồi mà hơi thở hít vô rồi mà tới hơi thở ra mà nó cũng chưa hết cái câu
pháp hướng, thôi cái đầu mình nói lung tung! Cho nên mình đâu có nhớ được cái
hơi thở nữa mà gọi là tỉnh thức?
Lo mà nhớ
cái câu pháp hướng để mà nói cho nó đúng hết, phải học thuộc làu, thiệt làu
vào, nó mới nhớ hơi thở, rồi làu đó thì cũng không nhớ câu pháp hướng, đọc như
đọc thần chú, thì Thầy nói thiệt nó không có hiệu quả gì hết.
Cho nên câu
pháp hướng dài quá, mà cả hai hơi thở rồi mà nó cũng chưa hết cái câu hướng của
mình nữa, thì như vậy nó không có kết hợp được.
“Khi
tu Định Vô Lậu, quán xét xong, thì dùng câu pháp hướng dài để xả tâm mà không cần
niệm hơi thở trợ giúp.”
Nghĩa là bây
giờ mình tu cái Định Vô Lậu, mình quán xét một cái gì đó xong rồi. Bây giờ mình
quán cái thực phẩm, mình thấy nó bất tịnh, xong rồi mình hiểu là những món ăn
là không phải là ngon, không phải là sanh ra cái khả ái, khả hỷ, khả lạc cho
mình, làm cho mình thích thú nữa.
Từ đó mình mới
dùng cái pháp hướng thì mình nhắc, “Từ đây cái tâm bỏ cái ham thích về cái
ăn. Cái ăn là không có, nó làm cho con người khổ đau, làm cho con người mất cái
thân này, và cái thực phẩm là bất tịnh, đừng có ham ăn.” Tức là mình
dùng cái pháp hướng để mình nhắc cho cái tâm mình bỏ như vậy, thì dù bây giờ
cái pháp hướng có bao dài mình nhắc cũng được hết.
(29:13) Chớ
còn cái pháp hướng mà nương vào cái Định Niệm Hơi Thở mà tu tập, thì nó vừa với
cái hơi thở thì nó tốt, mà nó dài quá thì nó không hay, mà ngắn quá thì nó cũng
làm mất cái hơi thở, nó còn một khoảng trống, chỉ còn một hơi thở không, thì
cái pháp hướng nó cũng không có hiệu quả lắm, và nó cũng không giúp gì cho cái
hơi thở của mình tiếp tục ở trong cái sức tỉnh nữa, mà còn có những cái kẽ hở để
cho những cái niệm khác xen vào ở chỗ kẽ hở đó.
“Khi
tu Định Vô Lậu, quán xét xong thì dùng câu pháp hướng dài để xả tâm mà không cần
Định Niệm Hơi Thở trợ giúp. “
Thì lúc bây
giờ mình chỉ tu thuần có cái Định Vô Lậu thì mình dùng cái pháp hướng mà phá
cái tâm của mình.
“Vì
câu pháp hướng dài có dùng hơi thở cũng không thể được.”
Vì dài quá
mình đâu có làm sao mình thở cho thiệt dài mà mình hướng được? Lúc bấy giờ nếu
mà tập trung mà thở dài thiệt dài, thì lúc đó bấy giờ chỉ còn có bám chặt tụ điểm
mà thở chậm chậm nhẹ nhẹ nhẹ nhẹ chớ còn khởi lên nhớ cái gì thì cũng không được
hết.
“Ở đây
các con tu hành phải dùng câu pháp hướng và hơi thở, phải khôn khéo mới có kết
quả tốt được.”
Nghĩa là
khéo léo lắm để mà mình kết hợp giữa cái định này, giữa cái định kia với cái
câu pháp hướng thì nó mới có hiệu quả rất là tốt. Mà biết dùng pháp hướng, câu
pháp hướng dài lúc nào mà câu pháp hướng ngắn lúc nào, như thế nào.
Nó khéo léo
như vậy Phật mới nói thiện xảo, chớ còn nếu mà nó không khéo léo như vậy thì Phật
nói thiện xảo làm gì? Cho nên ở đây tu thì các con cũng phải lưu ý về cái phần
mà thiện xảo đó.
Cho nên càng
tu chúng ta càng phải thấy rõ được cái chỗ tu tập của mình để mình thiện xảo chớ?
Mình còn những thiện xảo nhập định nè, thiện xảo an trú trong định nè, mà không
biết thiện xảo những cái này, rồi làm sao mà nhập định, làm sao an trú được?
Phải biết những
cái này là những cái pháp mà Phật nói, cái danh từ mà Phật nói đơn sơ thôi, thiện
xảo nhập định nè, thiện xảo an trú nè, thiện xảo sống trong định nè, thiện xảo
xuất định nè, tất cả những cái đó đều là dùng pháp hướng không, chớ đâu phải là
cái gì khác? Mà nếu không có cái đó làm sao mà chúng ta thực hiện được?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét