352-PHÁP HÀNH 27: 6- ĐỨC PHẬT
CHỈ CHẤP NHẬN NGHỀ ĂN XIN
(15:58) Như
bây giờ, vì cái sự không tin tưởng ở Thầy, vì cái hoàn cảnh không thuận tiện
cho các con mà các con còn phải nấu bếp, còn phải lo củi lo đuốc, cho nên các
con khó mà đi sâu vào con đường thiền định của đạo Phật.
Vì ngày xưa
Đức Phật biết rất rõ, cho nên chấp nhận cái nghề hèn mọn nhất là cái nghề đi
xin. Một ngày mình có xin, người ta có cho ăn no thì mình ăn no, mà người ta có
dở, cho dở ăn dở, mà có không cho thì mình cũng đành chịu thôi, chớ không bao
giờ than phiền. Bởi vì khi Đức Phật hồi còn tại thế, Đức Phật cũng vẫn bị người
ta mạ nhục trên cái vấn đề đi xin chớ đâu phải không.
La Hầu La là
đứa con của Đức Phật mà khi đi xin còn bị chúng quăng sỏi đá, còn sủa chó cắn,
thì chúng ta nghĩ trong cái thời chúng ta, thì chúng ta thấy cái ngã, bản ngã
mình quá lớn cho nên mình không dám đi xin mà thôi. Chứ sự thật nếu mà cái hoàn
cảnh xã hội cho phép thì chúng ta vẫn vui vẻ đi xin.
Để làm gì? Để
chúng ta không có nấu cơm, để chúng ta không chặt củi, để chúng ta ở trong một
khu rừng nào đó, mà chúng ta không lao động một cái gì hết, mục đích của Thầy
là vậy.
Nhưng sự thật
ra, bây giờ chúng ta làm sao được chuyện này? Chúng ta phải làm, nhưng chúng ta
làm, nhưng chúng ta có pháp tu chớ không phải không có pháp tu, giai đoạn nào
thì chúng ta tu theo giai đoạn nấy.
Ngày xưa Đức
Phật đi khất thực có nghĩa là đâu phải không đi, phải đi. Đi tức là phải có
hành động, mà phải có hành động tức là phải có sự tu ở trong đó, tu trong hành
động. Cho nên nhiều khi các con nghe Thầy nói rồi các con nghĩ mình tu ở trong
mọi hành động của mình, mình thấy nó khó. Thật sự khó hơn, khó lắm, không phải
dễ.
Chúng ta tập
trung chúng ta đi kinh hành hoặc là chúng ta đi tới đi lui, thì nó dễ dàng hơn
khi mà chúng ta làm việc có trách nhiệm. Các con thấy tự nhiên các con phải có
cái trách nhiệm ở trong cái việc làm.
Thí dụ bây
giờ các con chặt cây củi thì phải chặt hết cây củi chứ không lẽ chặt nửa cây củi
sao, phải không? Các con phải chặt hết, có trách nhiệm trong đó.
Bây giờ nấu
nồi cơm, các con có trách nhiệm là phải nấu chín chứ không lẽ nấu sống sao? Hay
hoặc là nấu khét sao? Nhưng mà cái hoàn cảnh đâu có cho phép mình được, nếu mà
mình không nấu, ai nấu cho mình ăn đâu?
Ngày xưa Đức
Phật cũng làm vậy, còn chúng ta bây giờ làm không được, là vì chúng ta không thể
nào được.
(17:59) Cho
nên có nhiều người nghĩ rằng tôi vào trong thất tôi ngồi tu, có người đem cơm
nước đến, cái đó là sai, càng còn sai nữa, ngồi trong thất mà tu kiểu này thì lại
sai nữa.
Tại sao vậy,
tại vì mình hiểu như vậy sai, Đức Phật ngày xưa còn phải đi xin ăn, còn mình ngồi
trong thất có người hầu hạ, coi chừng mình xem mình là Phật, cho nên có người
đem cơm cho mình ăn, thì lại mình còn sai nữa.
Cho nên ngày
xưa Đức Phật đi xin ăn thì người ta vẫn mắng Phật mà, người ta vẫn chửi Phật
mà, mà chính ông Phật đâu có nhờ một vị Tỳ Kheo nào đi xin cho ông Phật ăn đâu,
chính ông Phật cũng phải mang bát đi từng nhà để mà xin cơm ăn.
Đó thì các
con thấy, lẽ ra ông Phật thì các vị Tỳ Kheo khác xin về, xin nhiều hơn một chút
đem về sớt cho Phật, Phật khỏi đi chớ gì?
Mình là đấng
giáo chủ, còn tất cả các chúng thì họ đều xin cho Phật, thì cái đó là đương
nhiên rồi, một người một nắm cơm, mà bây giờ một ngàn hai trăm năm chục vị Tỳ
Kheo, mà một ngàn hai trăm năm chục nắm cơm như vậy Đức Phật ăn sao hết? Một
người chỉ chia cho Đức Phật một cọng rau lang nhỏ vậy thôi thì mười Đức Phật ăn
cũng không hết nữa, thì có gì mà Đức Phật phải đi xin?
Nhưng mà Đức
Phật đi xin để thực hiện được cái gì? Đó, thực hiện được cái tâm giải thoát của
mình, mà thực hiện được cái sự hành động, hành động đi xin của mình, tức là
trong việc làm của mình, mình không làm thì không ăn, mà mình có đi xin thì
mình mới có ăn, còn mình ngồi không thì mình đâu có ăn.
Nhưng như vậy
thì các con thấy, trong khi cần thiết mà nhập những cái định thì hai người đi
xin cho bốn người ăn.
Các con thấy
trong cái thời Đức Phật, nó rất rõ, là trong năm cái vị Tỳ Kheo, mà năm anh em
Kiều Trần Như là năm vị Tỳ Kheo là đệ tử của Phật đầu tiên đó, khi đó bấy giờ Đức
Phật phải không, và trở về với năm vị đó là sáu người.
Đức Phật dạy
cho năm vị đó đã thấu suốt được cái lý Diệu Đế, bấy giờ họ đã thấu suốt. nhưng
mà cái thiền định thì họ chưa xong, cho nên vì vậy mà hai người đi xin cho bốn
người ăn. Các con thấy, hai người đi xin cho bốn người ăn, vì vậy những cái người
mà được những vị Tỳ Kheo kia xin về cho ăn để mà họ đang nỗ lực tu thiền định.
Trong những lúc nhập định họ làm sao họ đi xin?
(19:54) Còn
những lúc mà tu về cái Định Vô Lậu, Chánh Niệm Tỉnh Giác để cho mình, hay hoặc
là Định Niệm Hơi Thở để cho mình ngăn chặn ác pháp và diệt cái ngã, xả tâm ly dục,
ly ác pháp, thì mình tu ở trong cái hành động phải đi kinh hành, để người ta chửi
mắng, người ta mắng mỏ mình.
Bữa nay chỗ
này không chửi, chứ ngày mai đi chỗ khác họ chửi,. Hoặc mình đi sớm quá họ cũng
chửi nữa, hoặc mình đi trễ quá họ cũng chửi nữa: “Tôi trông chờ, tôi trông
chờ thầy, sư đi đến mà tôi sớt bát, mà tới giờ này thầy mới đến! Cho thầy mà thầy
còn vậy đó!” thì người ta cũng mắng mình được à, người ta kiếm chuyện mình
cũng dễ dàng lắm.
Cho nên mình
là người tu, do đó lấy cái đối tượng đó mà tu, để mà xả tâm.
Còn mình ở
đây, thật sự ra mình có những cái đối tượng, mình vừa làm mình vừa tu thì trong
cái giai đoạn này rất tốt. Nhưng các con bị những cái đối tượng này quá nhiều
làm cho tâm mấy con chao đảo. Rồi mấy con, có đứa thì ráng xả được, còn có đứa
thì e ấp ở trong lòng, rồi sợ hãi, rồi cứ tùy thuận để mà sống cho qua ngày.
Cho nên cái
sự e ấp, cái sự sợ hãi đó làm cho các con không giải thoát được. Mình không còn
có sợ hãi gì, sự tu hành chẳng có gì hết, nhưng mà không sợ hãi, nhưng mà rất
tùy thuận, rất nhẫn nhục để xả tâm mình.
Cái mục đích
của mình có đối tượng để làm cho mình xả tâm, thì mình nỗ lực mình xả tâm. Đừng
có thấy đó là ác pháp, mà thấy đó là thiện pháp giúp cho mình vượt qua những
cái khổ.
Như ông Phú
Lâu Na đã nói rất rõ mà, người ta chửi mắng mình là người ta còn thương mình
mà, người ta chưa có ghét mình. Người ta lấy sỏi đá người ta mới ném mình, Đức
Phật hỏi ông thì ông cũng nói còn thương ông mà, chưa có lấy gậy gộc đánh ông
mà. Người ta lấy gậy gộc đánh ông còn thương ông mà, chưa có giết ông mà. Người
ta lấy gươm đao người ta giết ông, thì ông còn nói người ta thương ông mà!
(21:22) Còn
lúc này bây giờ người ta giúp cho mình những cái phiền não, những cái này kia để
quét sạch ra, thì đó là cách thức người ta thương chứ người ta chưa có giết
mình chết bao giờ đâu. Thế mà mình ôm hận, mình buồn rầu, mình phiền não, thì tức
là mình nghĩ sai hết rồi, mình nghĩ sai.
Mà Thầy đã từng
dạy phải biết nhìn nó là nhân quả, mà nhìn nó bằng ác với thiện mà thôi, để cứu
mình chớ gì! Không chịu nghe để rồi cứ chịu đựng rồi phiền não.
Cho đến giờ
này thì các con thấy, rõ ràng là Đức Phật dạy Tứ Chánh Cần là gì? Ngăn ác, diệt
ác để tăng thiện, sống trong thiện pháp. Đó thì các con cũng thấy rằng, cái con
đường tu là phải nhắm cho đúng cái chỗ tu, lấy cái thiện pháp làm cái nền tảng,
tức là lấy cuộc sống giới luật mà làm nền tảng, để chúng ta đứng ở trên thiện
mà chúng ta vượt tất cả ác, nhờ thiện mà vượt ác.
Rồi từ đó mà
vượt ác được thì nhân quả chúng ta, hoàn toàn là chúng ta đâu có dính mắc ở
trong thiện, cho nên chúng ta lại vượt qua khỏi cái thiện nữa. Chúng ta đâu phải
tu để mà cầu phước báo, để mà giàu sang, để mà tiền bạc nhiều, để mà chùa to
tháp lớn, để mà đầy đủ phước lộc.
Cho nên có
nhiều người cứ nói: “Tôi nhờ tu mà bây giờ chùa tôi mới cất sang dữ vậy. Nhờ
tu hành mà bây giờ tôi mới có tiền sống như thế này, thế khác, nhờ phước tu!”
Sự thật đó
là một cái đọa địa ngục của họ mà không thấy, cái cửa địa ngục đang mở họ,
trong khi họ sống dục lạc là cửa địa ngục đã mở, họ đã chạy theo dục lạc là cửa
địa ngục đã mở. Nhưng mà người thế gian thì thấy đó là hạnh phúc, chớ còn cái
người tu người ta thấy đó là cái địa ngục. Biết bao nhiêu sự đau khổ của con
người ở trong cái sự giàu sang vui sướng kia mà.
Tổng thống
kia mà họ còn đâu có sung sướng gì? Mặc dù cái danh của họ như vậy nhưng trong
tâm họ rất lo lắng, không biết là quốc dân như thế nào, họ sẽ chống đối mình
như thế nào bằng cách này, bằng cách khác.
Họ chỉ nghĩ
đến mình là một cái người lớn, một người cai trị một đất nước là vinh hạnh, sự
thật đâu có vinh hạnh gì đâu. Thầy thấy hoàn toàn là cái sự khổ đau của họ chứ
đâu phải.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét