308-PHÁP HÀNH 22: 3- ĐẠO ĐỨC
KHÔNG CÒN CHỖ ĐỨNG KHI CÓ TRANH CHẤP, XUNG ĐỘT
(08:20) Đây còn một câu hỏi kế tiếp nữa:
“Thưa Thầy!
Sao ở ngoài đời các thầy cô giáo dạy học trò đều mong sau này
học trò của mình sẽ trở nên người hữu dụng, thành tài để giúp đỡ gia đình, xã hội
và đất nước. Các bậc cha mẹ cũng vậy, nuôi con ăn học, mong ước chỉ có bấy
nhiêu. Họ rất vui mừng, phấn khởi, khi biết con mình đỗ đạt, thành công, được
chức vị cao để phụng sự gia đình và cho đất nước thêm giàu mạnh. Có những gia
đình nông dân tầm thường mà người con chuyên cần ăn học, cũng trở nên bác sĩ, kỹ
sư, nên họ nói “con hơn cha là nhà có phúc”.
Thế sao trong Đạo lại có vị tu sĩ dạy đệ tử học đạo, đến khi
người đệ tử đó thành đạo, chứng đắc làm chủ được sanh tử luân hồi, giải thoát
kiếp con người không còn khổ đau nữa, thì vị thầy đó không được hoan hỉ vui mừng
như người thế gian, mà còn có những lời không hay đến người đệ tử của mình?
Như vậy, nếu người đời đem so sánh, làm sao họ nương vào Đạo
pháp nữa?
Cúi xin Thầy giải thích cho chúng con hiểu rõ.”
(09:43) Đáp: “Vấn đề tôn giáo rất là
quan trọng. Khi tâm chưa xả, chưa ly ác pháp, thì trên thế gian này đã để lại
những cuộc chiến tranh tôn giáo đẫm máu mà con người hồi tưởng lại thật là kinh
hoàng.”
Nghĩa là nói về chiến tranh tôn giáo thì chúng ta phải nói rằng
rất là kinh khủng lắm chớ không phải dễ.
“Ngày Barthélemy ở thế kỷ thứ 18 (16) đã xảy ra tại
thành phố Paris một đêm chiến tranh tôn giáo đẫm máu, Tin Lành và (Thiên Chúa
Giáo), đã giết tín đồ Thiên Chúa Giáo (Tin Lành), chỉ có một đêm mà sáng hôm
sau đường phố vắng hoe, không có một người đi. Tin Lành và Thiên Chúa Giáo chỉ
thờ Đức Chúa Trời mà thôi.”
Hai cái tôn giáo này nó chỉ có thờ có Đức Chúa Trời, nó không
xa lạ gì hết.
“Trong lịch sử Phật giáo cũng có nhiều sự tranh chấp.
Bồ Đề Đạt Ma bị đầu độc mà chết, Huệ Khả bị giết, Lục Tổ Huệ Năng bị hành
thích, Tổ sư Minh Đăng Quang bị bắt cóc mất tích, Đạo Nằm bị giết tại chùa v.v.
Về sự tranh chấp tư tưởng, ý thức hệ về tôn giáo, thì
đạo đức con người không còn chỗ đất đứng.”
Đó là cái vấn đề tôn giáo, nó quan trọng lắm, vì đó là ý thức
hệ của nó. Cũng như Đại Thừa với Tiểu Thừa mà nó xảy ra những cái điều bất đồng
nó cũng đưa đi đến những cái không hay của một cái Phật Giáo chớ không phải
không. Cho nên cái vấn đề đó là cái vấn đề thuộc về ý thức hệ rồi.
Cho nên nói tình nghĩa thầy trò thì đó là cái tình nghĩa của
một cái đạo đức rồi. (11:30) Nhưng mà về cái ý thức hệ nó có khác
nhau thì nó phải có một cái sự giữ gìn cái ý thức hệ của mình, cho nên cái sự
nó phải như vậy thôi.
Chứ không có nên đem cái đạo đức vô chỗ này, mà mình đứng
trên cái nền, lấy cái đạo đức mà đứng ở trên cái chỗ tôn giáo, cái ý thức hệ của
tôn giáo mà mình nói đạo đức ở trên chỗ này được, cho nên rất khó, không có thể
nào mà nói được hết.
Đó là cái lời khuyên và chỉ dẫn ra một số lịch sử của tôn
giáo về cái ý thức hệ của tôn giáo. Tư tưởng ý thức hệ của tôn giáo nó khó như
vậy chớ không phải dễ đâu.
Đến đây thì coi như là Thầy trả lời hết cho Hải Tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét