69- CÁCH THỨC TU TẬP PHÁP NÀO RA PHÁP NẤY, KHÔNG ĐƯỢC LỘN XỘN
(14:22) Cách
thức tu tập pháp nào ra pháp nấy, nghĩa là tu tập pháp nào thì phải cho ra pháp
nấy chớ có lộn xộn, pháp này mà xiên qua pháp khác.
Thí dụ như
bây giờ chúng ta vừa đi kinh hành tu tập ở trong cái Chánh Niệm Tỉnh Thức ở
trong hành động thân của chúng ta, thì trong khi vừa đi tỉnh thức ở trong cái
hành động đó thì chúng ta lại quán xét bằng cái Định Vô Lậu, thì như vậy chúng
ta đặt một cái niệm ở trong đó suy tư như vậy, đó là sai, không có đúng. Pháp
nào nó phải ra pháp nấy, không thể nó lộn xộn.
Mà khi có một
cái, như chúng ta học biết đó, nó có những cái pháp trợ cho pháp khác, như cái
Định Niệm Hơi Thở nó là cái pháp nó trợ duyên cho các pháp để tu tập các pháp,
thì cái Định Niệm Hơi Thở nó mới giúp cho chúng ta thực hiện các pháp khác. chớ
còn nếu mà cái Chánh Niệm Tỉnh Giác thì nó không phải giúp cho chúng ta cái Định
Vô Lậu được, mà chính cái Định Niệm Hơi Thở nó có thể giúp cho chúng ta ở trong
cái Chánh Niệm Tỉnh Giác được, là vì nó là trợ pháp.
Cũng như,
thí dụ như chúng ta học sinh ngữ, về pháp ngữ, thì chúng ta biết rằng cái động
từ avoir nó là trợ động từ, nhờ nó mà chúng ta chia các động từ khác được. Đó
thì cái Định Niệm Hơi Thở nó cũng như vậy, nó trợ pháp, nhờ nó mà chúng ta tu tập
các pháp khác được thành tựu.
Chẳng hạn
bây giờ chúng ta vừa đi kinh hành, thay vì chúng ta tập trung trong bước đi
chúng ta, thì chúng ta lại nương vào hơi thở, vừa đi mà vừa nương vào hơi thở.
Thì cái đó nó trợ cho chúng ta đang đi để giúp cho sức tỉnh của chúng ta, sau
đó chúng ta thấy có cái sự tỉnh ở trong cái hơi thở rồi, chúng ta mới xả hơi thở,
thì chúng ta quay trở lại cái bước đi. Thì lúc bấy giờ tâm chúng ta tập trung ở
trong bước đi, nhờ cái hướng tâm của cái hơi thở, nương vào cái hơi thở để mà
giúp cho sức tỉnh, để mà chúng ta biết cái bước đi của chúng ta rất rõ ràng. Đó
gọi là trợ pháp.
Còn về sinh
ngữ học, về Pháp ngữ thì nó gọi là, cái động từ đó thì gọi là trợ động từ, thì
như vậy chúng ta thấy nó, những cái trợ pháp và trợ động từ nó gần giống nhau,
để mà trong cái sự tu tập của chúng ta.
Cách thức tu
tập pháp nào phải ra pháp nấy, không có giống nhau. Nghĩa là các pháp cũng
không có giống nhau, pháp này nó không giống pháp khác, nhưng mà ở trong Phật
pháp thì nó có thể nó câu hữu, nó câu hữu pháp này với pháp khác, để cho nó thực
hiện, nhưng mà nó câu hữu nhiều nhất là nó, là chỉ có Định Niệm Hơi Thở là nó
câu hữu với các pháp khác để nó hoàn thành được các pháp khác ở trong cái Định
Niệm Hơi Thở.
Vì cái mục
đích của Định Niệm Hơi Thở nó không dẫn chúng ta đi đến đâu được hết, mà nó chỉ
dẫn chúng ta đi đến cái chỗ để trợ giúp cho các pháp khác mà thành tựu. Thí dụ
như bây giờ chúng ta muốn nhập được cái Diệt Thọ Tưởng Định thì chúng ta cũng
phải nương vào cái hơi thở, cái Định Niệm Hơi Thở, rồi chúng ta dùng pháp hướng,
chúng ta nhắc cho đến khi mà ý hành của chúng ta ngưng hoạt động hoàn toàn, thì
lúc bấy giờ chúng ta đã nhập Diệt Thọ Tưởng Định, chớ không phải là gì.
Nếu mà bây
giờ, thí dụ như bây giờ chúng ta nương vào cái hơi thở, nhờ cái Định Niệm Hơi
Thở, chúng ta nương vào ở trong hơi thở, tâm chúng ta bám chặt trong hơi thở
đó, rồi chúng ta lại nhắc, lại hướng tâm, lại nhắc “Tịnh chỉ hơi thở,
hơi thở phải ngưng đi, các hành ở trong thân ngưng đi!” Đó là thân
hành phải ngưng.
(17:25) Do
cái thân hành nó ngưng thì chúng ta nhập Tứ Thiền, nhờ cái hơi thở mà chúng ta
nương vào đó để mà chúng ta nhập được Tứ Thiền, cho nên cái hơi thở gọi là cái
pháp trợ duyên cho các pháp khác.
Cho nên sau
này thì lần lượt Thầy dạy về cái giới hành, thì Thầy sẽ dạy về cái pháp Định Niệm
Hơi Thở, nó trợ duyên để chúng ta biết cách nương vào hơi thở mà tu tập. Cho
nên từ lâu tới giờ, thì hầu hết là các con muốn được tu tập, được rèn luyện từng
cái hơi thở rất nhiều, ổn định hơi thở, tập hơi thở chậm, dài, ngắn, rồi tạo tụ
điểm cũng bằng hơi thở của mình bằng mọi cách. Đến giờ này thì bắt đầu dạy về
giới hành, thì hơi thở mới thấy là một cái quan trọng cho cái bước đường tu tập
vì nó là trợ pháp cho tất cả các pháp ở trong Phật pháp.
Ở đây có
nghĩa là Thầy trả lời chung cho sự giống nhau và khác nhau của các pháp. Còn trả
lời riêng mỗi pháp, giống nhau khác nhau từng pháp này đối với pháp khác, có
pháp thì giống nhau, với pháp này, pháp kia nó giống nhau từng pháp, thì khi
nào mà Thầy có cái dịp mà Thầy giảng rộng ra, hoặc là soạn viết thành sách thì
mới giảng từng pháp.
Còn bây giờ
thì chúng ta nó không có thì giờ bởi vì Thầy dự định rằng Thầy sẽ cố gắng Thầy
giảng cái thời gian ngắn nhất làm sao cho các pháp hành này, để cho mấy con được
học tập trong một tháng cho nó xong, để rồi thì mấy con còn biết bao nhiêu công
việc để tu tập và cũng còn biết bao nhiêu trở về trụ xứ để mà lo tu tập. Biết
được cái pháp hành rồi thì dù ở đâu thì các con cũng sẽ tu rất tốt, chứ không
có gì hết. Sợ khi mình không biết, mình tu sai, mình mới đi lạc vào những cái
con đường sai mà thôi.
Bây giờ thì
Thầy chỉ trả lời chung cho biết rằng là các pháp thì nó giống nhau khác nhau vậy
thôi, chớ còn sau này thì lần lượt Thầy giảng tới về Định Niệm Hơi Thở, rồi về
Định Vô Lậu thì lúc bấy giờ nó câu hữu với cái pháp nào như thế nào, thì Thầy sẽ
dạy cái riêng cái chung của nó cho nó rõ ràng. Còn bây giờ thì chúng ta lướt
qua để chúng ta còn phải học nhiều cái điều kiện khác nữa, chớ không có thì giờ
mà chúng ta học hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét