67- PHÁP ĐẦU TIÊN LÀ TỨ CHÁNH CẦN, PHÁP CUỐI CÙNG LÀ TAM MINH
(26:20) Bây
giờ thì cô Út hỏi tiếp Thầy:
“37 Phẩm
Trợ Đạo, từ Bát Chánh Đạo, Thập Thiện Đạo, Tứ Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ, Tứ Thánh Định,
Thất Giác Chi, Tứ Như Ý Túc, Ngũ Căn, Ngũ Lực, đến Ngũ Uẩn, Thập Nhị Nhân
Duyên, Tam Minh v.v, thiền định của đạo Phật rất nhiều không biết tu loại nào
trước, loại nào sau, vậy kính mong Thầy chỉ dạy chúng con để dễ tu tập!
Thiền định
gồm có:
1- Định
Vô Lậu
2- Định
Sáng Suốt
3- Định
Chánh Niệm Tỉnh Giác
4- Định
Niệm Hơi Thở
5- Định
Sơ Thiền
6- Định
Nhị Thiền
7- Định
Tam Thiền
8- Định Tứ
Thiền
9- Định
Vô Tướng
10- Định
Bất Động Tâm
11- Định
Bất Động Thân
12- Định
Không Vô Biên Xứ
13- Định
Thức Vô Biên Xứ
14- Định
Vô Sở Hữu Xứ
15- Định
Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ
16- Định
Diệt Thọ Tưởng Định.
Kính bạch
Thầy 16 loại thiền định, định nào tu trước, định nào tu sau, định nào kết hợp với
định nào để dễ, để đồng tu một lượt, định nào tu riêng một mình, định nào làm
trợ duyên cho các định khác. Cúi mong Thầy từ bi chỉ giáo cho chúng con để
chúng con tu tập từ lớp thấp đến lớp cao mới có căn bản.
Còn 37 Phẩm
Trợ Đạo từ Bát Chánh Đạo đến Tam Minh, dạy chúng con phải tu pháp nào trước,
pháp nào sau, mỗi pháp có phần khác nhau, giống nhau như thế nào, và khi thực
hành tu tập có tu giống nhau không, xin Thầy hoan hỉ chỉ dạy cho chúng con biết.”
(28:08) Đó
là cái phần câu hỏi của cô Út như vậy. Thì cái phần đáp của Thầy, vừa rồi thì
Thầy trả lời rằng mình muốn sống đúng cái giới luật của Phật mình phải sống
trong cái đời sống ăn, ngủ, độc cư, thì mình mới có thể sống đúng đời sống giới
luật được, như Thầy trả lời rồi.
Bây giờ thì
đến trả lời từng phần câu hỏi của cô Út đây:
“37 Phẩm
Trợ Đạo từ Bát Chánh Đạo đến Tam Minh thì Tứ Diệu Đế là pháp đầu tiên cần phải
thông hiểu.”
Các con nên
nhớ rằng ở trong 37 Phẩm Trợ Đạo thì Tứ Diệu Đế là cái pháp đầu tiên mà cái người
tu sĩ đạo Phật cần phải thông hiểu nó trước tiên, nghĩa là phải hiểu nó.
Bởi vì chúng
ta có hiểu cái Tứ Diệu Đế thì chúng ta mới hiểu được cuộc đời đau khổ, cuộc đời
toàn là khổ, cuộc đời là nước mắt, cuộc đời là bể khổ, là trầm luân, cho nên
chúng ta mới dứt áo, dứt gia đình, dứt cuộc sống mà đi vào trong nơi tu hành,
chịu đời sống Phạm Hạnh rất là gian khổ, vì chúng ta hiểu đời là khổ.
Nếu mà chúng
ta chưa có thông suốt được cái pháp đầu tiên của Phật, tức là Tứ Diệu Đế thì chắc
chắn chúng ta không thể nào thực hiện được cái đời sống Phạm Hạnh theo một tu
sĩ nổi.
“Nên Đức
Phật chuyển pháp luân lần đầu tiên tại Vườn Lộc Uyển là pháp Tứ Diệu Đế.”
Đó thì các
con nghe pháp đầu tiên mà Đức Phật đã nói, pháp đầu tiên ấy, tại Vườn Nai, thì
lúc bấy giờ Đức Phật thuyết pháp đầu tiên, mở miệng ra nói pháp của chính mình
đã tu tập giải thoát, thì Đức Phật thuyết Tứ Diệu Đế. Cho nên ở đây là Thầy
cũng thấy rằng Tứ Diệu Đế là một pháp đầu tiên để mà chúng ta cần phải thông hiểu
chớ chưa phải tu tập đâu.
Pháp Tứ Diệu
Đế chưa phải tu tập, bởi vì có nhiều người thấy tưởng đời là đẹp lắm, cho nên
tưởng đời là hạnh phúc lắm, cho nên còn tha thiết, ham thích đời. Nhưng sự thật
đời là một đống lửa, là lửa đang cháy, nó sẽ đốt và thiêu hủy chúng ta từng
phút từng giây, nhưng mà có nhiều người thì không thấy nó cho nên còn ham đời,
chớ biết được đời là khổ thì ngay đó người ta không còn thích thú gì đời cả hết,
người ta lo người ta mau mau mà người ta dẹp đi, để người ta tiến tới cái chỗ
giải thoát hoàn toàn.
(30:344) Vì
cái ngả đời và cái ngả đạo, hai cái ngả này nó riêng rẽ nó không giống nhau,
như Thầy đã dạy trong cái Đường Về Xứ Phật tập một.
“Cho
nên pháp đầu tiên là Tứ Diệu Đế, còn pháp tu đầu tiên lại là Tứ Chánh Cần.”
Đó thì các
con thấy chưa, cái pháp để mà hiểu đầu tiên, để mà hiểu biết đầu tiên đó là cái
pháp Tứ Diệu Đế. Còn cái pháp mà tu tập đầu tiên, khi mà hiểu rồi thì chúng ta
tu tập cái pháp nào, đó là chúng ta tu tập cái pháp Tứ Chánh Cần.
“Pháp
tu cuối cùng của Đạo Phật là Tam Minh.”
Bởi vì cô Út
hỏi cái pháp nào tu trước…
(00:00) Pháp
mà tu tập đầu tiên, pháp mà để tìm hiểu Phật pháp là Tứ Diệu Đế, mà pháp cuối
cùng đó là Tam Minh. Còn pháp tu đầu tiên là pháp Tứ Chánh Cần, còn pháp tu cuối
cùng là Tam Minh.
“Nếu
người tu sĩ đạo Phật chưa xong Tam Minh thì còn tu tập nữa.”
Nghĩa là khi
mình thực hiện Tam Minh chưa được, như bây giờ, mình nhập vào Bốn Thiền, tức là
Thiền thứ tư, thân và tâm nó định với nhau thành một khối rồi, mà mình hướng
tâm về Túc Mạng Minh. Mình hướng về cái đời gần nhất mà mình chưa hiểu biết được
cái đời gần nhất của mình, rồi cái đời thứ 2, thứ 3, thứ 4, thứ 5, cho đến nhiều
đời, vô lượng đời của mình mà mình chưa có thấy biết, thì Túc Mạng Minh mình
chưa xong, thì mình còn phải tu cho xong.
Và khi mà đến
Thiên Nhãn Minh thì nó ngồi tại đây, mà mình hướng tâm thì nơi đâu mình cũng thấy
được hết. Mà Đức Phật có ví dụ như là mình đứng ở trên một cái lầu ở giữa cái
ngã ba, giữa cái ngã tư đường, xe cộ, người qua kẻ lại, mình đứng trên đó mình
nhìn xuống, thì mình thấy mọi người qua lại, không có người nào mà mình không
thấy. Và như vậy tức là Thiên Nhãn Minh.
Còn Lậu Tận
Minh, mà hướng tâm về Lậu Tận Minh thì tất cả những cái lậu hoặc, cái gốc của lậu
hoặc nó sanh ra tham, sân, si, phiền não, Ngũ Triền Cái, Thất Kiết Sử, nó sanh
ra những cái đó, thì bây giờ nó đoạn dứt, mình đều thấy rất rõ.
Mà không những
thấy mình đã đoạn dứt rất rõ, và thấy chúng sanh đang sống ở trong cái gốc lậu
hoặc đó rất là cụ thể, rõ ràng. Người thì ít, người thì nhiều như thế nào, thì
chúng ta thấy rất rõ ràng. Do thấy rõ ràng như vậy cho nên nó mới đoạn dứt được
cái lậu hoặc, cho nên cái đó gọi là Lậu Tận Minh.
Do cái chỗ
tu tập cái pháp cuối cùng này, thì đương nhiên là cái người tu sĩ đó sẽ không
còn tu tập nữa. Tới đây là cái người đó đã thực hiện được Tam Minh xong rồi,
thì cái người đó nghỉ, bây giờ đi chơi chớ còn không có tu nữa. Nghĩa là tối là
ngủ, chơi chớ còn không có tu tập gì nữa hết. Hoặc là ngồi thiền chơi vậy chớ
còn cũng không có cái chỗ tu tập nữa.
Cho nên nói
nhập thất, hay hoặc nói này kia, hay hoặc là ngồi thiền hay hoặc đi kinh hành
như Đức Phật ngày xưa, chẳng qua là cái thói quen của mình như vậy thôi, chớ sự
thật ra thì không phải còn tu tập nữa. Khi mà có được Tam Minh là mình đã làm
chủ được sự sống chết, làm chủ được cái tâm của mình, không còn tái sanh luân hồi
nữa, cho nên đó là cái pháp cuối cùng, tu tập cái pháp cuối cùng.
Và cái pháp
đầu tiên, Thầy nhắc lại là Tứ Chánh Cần, còn cái pháp Tứ Diệu Đế chỉ chẳng qua
là một cái sự hiểu biết cho thông suốt được cái chân lý của đạo Phật, từ cái khổ,
nguyên nhân khổ, và cái Niết Bàn, cái cảnh giới, cái trạng thái tâm hết khổ, và
cái con đường Bát Chánh Đạo, là tám cái nẻo để mà đoạn dứt được cái nguyên nhân
khổ đó.
Cho nên cái
Tứ Diệu Đế để dẫn dắt, để chỉ rõ cho chúng ta hiểu biết nó tường tận, chớ không
phải là cái pháp tu, mà là cái pháp để hiểu biết thấu suốt được cái cuộc đời
chúng ta như thế nào, và hiểu biết được cái lối để mà chúng ta tu tập, để mà đoạn
dứt cái tâm ham muốn của chúng ta, tâm tham của chúng ta.
Cho nên cái
pháp đó là cái pháp để hiểu biết mà thôi, người nào hiểu biết mà xả ngay, bỏ
ngay cuộc đời, thì ngay đó không còn tham sân si nữa, thì người đó tu rất mau.
Còn người mà hiểu biết mà chưa có xả bỏ được thì lần lượt sẽ tu tập Tứ Chánh Cần
để dứt trừ các pháp ác, đoạn dứt các pháp ác mà tăng trưởng các thiện pháp. Đó
là cái pháp tu đầu tiên, và cái pháp tu cuối cùng là Tam Minh.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét