62- VÌ VÔ MINH NÊN KHÔNG NHẬN BIẾT ĐƯỢC THIỆN ÁC
(10:31) Cho
nên ở đây chúng ta tu tập thì chúng ta phải hiểu biết được cái thiện và cái ác,
chớ không khéo chúng ta nghĩ bây giờ mình mang tiền bạc mình cứu trợ người ta
là thiện, đó là mình tu về Tứ Vô Lượng Tâm, tâm từ. Trước cái cảnh khổ của người
khác mình tu cái tâm đó, mình tu tâm bi, mình tu cái tâm từ bi của mình, chớ
không phải là tu Thập Thiện thập ác đâu.
Cho nên tâm
từ nó chỉ đối trị cái tâm sân của mình, biết thương người để nó đối trị, tâm bi
nó đối trị cái tâm hận thù của mình, chớ không thể nào mà nó đối trị cái tâm
tham của mình, nó không diệt hết cái lòng tham của mình.
Mà cái gốc từ
do cái tham mà nó sanh ra, mà từ cái chỗ vô minh nó mới sanh ra cái tâm tham của
chúng ta, chúng ta không hiểu chúng ta mới chấp đắm cái đó là đúng, cái đó là
sai, cái đó là thiện, cái đó là phải, cái này là như thế này thế khác. Cho nên
là từ cái chỗ vô minh.
Vậy thì từ
cái chỗ mà Thầy nói ra những cái đó để cho quý thầy biết rằng, hiểu rằng, cái
đó là không đúng, cái đó là sai, cái đó là ác, cái đó không thiện, nó đem đến
cho đời sống quý thầy khổ đau. (11:40) Thì do đó quý thầy tin, chỉ đặt
niềm tin, và suy tư cái lời nói đó có đúng hay không? Rồi thấy đúng thì quý thầy
tin tưởng rằng cái lời nói đúng.
Nhiều khi có
những cái quý thầy chưa biết cái đó là khổ, nhưng mà Đức Phật đã giảng cho quý
thầy biết cái đó là khổ, nhưng quý thầy không tin đâu, bởi vì cuộc đời của quý
thầy nó có những cái lạc, nó cám dỗ quý thầy, nó làm cho quý thầy vô minh không
hiểu cái đó là khổ. Cho nên quý thầy cứ đâm vào những khổ.
Cũng như, ví
dụ như một đứa bé năm sáu tuổi, hay là ba bốn tuổi, nó đâu biết rằng lửa là
nóng là phỏng là đau khổ. Cha mẹ thì dặn “Con đi chơi đừng có thọc tay ở
trong bếp lửa, đừng có thọc tay ở trong cái ngọn đèn, nó sẽ phỏng tay con à!” Nhưng
mà đứa bé nó đâu có biết, nó cứ thấy cái ngọn đèn thì nó, hay hoặc là thấy cái
đống lửa là nó bò lại, thì nó lăn ở trên đống lửa, đến khi mà nóng rát thì nó
la nó khóc, thì cha mẹ đến đỡ nó thì phỏng mình phỏng mẩy hết!
Thì người ở
ngoài thế gian, và cái tâm vô minh của chúng ta cũng như đứa bé, đứa trẻ ba bốn
tuổi chưa có biết đời là khổ. Cho nên Phật nói khổ nó không biết đâu, nó tưởng
là vui lắm, cho nên nó cứ thọc tay vào đó, thì khi mà phỏng rồi thì nó mới biết
rằng, nó mới biết đau khổ.
Đó là những
cái mà Thầy nhắc lại để cho chúng ta biết rằng, cái cuộc đời chúng ta toàn là
những cái khổ, thấy nó là hạnh phúc đó chớ không phải là hạnh phúc đâu! Nó đưa
đi đến chúng ta từ kiếp này đến kiếp khác, trôi lăn ở trong lục đạo. Nó không
phải hạnh phúc đâu.
(13:12) Cho
nên chúng ta đắm đuối ở trong cái lạc của thế gian, cái vui của thế gian, cái hạnh
phúc của thế gian, tưởng là nó là sung sướng, nó là lạ, nó là đem đến cái vui mừng
cho mình, cái hạnh phúc cho mình. Nhưng mà thật sự nó là khổ. Cho nên trong khi
đó, nhiều khi cái mà chúng ta nghĩ rằng thiện nó không thiện đâu, mà chính thập
ác nó đã vạch rất rõ, Thập Thiện nó chỉ rất rõ.
Nhưng mà khi
mà chúng ta học Thập Thiện mà không có người vạch cho chúng ta hiểu ra, thì
chúng ta hiểu Thập Thiện một cách rất là cạn cợt. Thập ác thì chúng ta biết, bởi
vì cái ác nó làm cho chúng ta khổ, chúng ta biết. Nhưng mà nói đến thiện thì
chúng ta nghĩ tưởng rằng mình làm cái gì từ thiện bằng cách này cách khác là
thiện.
Không phải!
Đạo Phật không có dạy chúng ta điều đó đâu, nhưng mà dạy chúng ta trên cái góc
độ là Từ Bi Hỷ Xả để chúng ta thực hiện cái tâm của chúng ta.
Thì trong
cái tâm, cái độ, cái tâm độ, mà khi chúng ta chưa từ bi với mình, mà từ bi với
người khác thì hỏi có đúng cái nghĩa của từ bi không?
Một khi mà
chúng ta khởi một cái tâm nhớ lại cha mẹ mình, nhớ lại, khi mình là người đi tu
quyết giải thoát rồi mà cái tâm mình còn luyến tiếc, lòng còn luyến thương cha
mẹ của mình, biết rằng người sanh ra mình phải thương chớ làm sao không thương,
nhưng mà khi mà đứng trên con đường Đạo Phật mà quyết tu rồi mà mình thấy nó là
thiện pháp thì coi chừng nhầm nó là ác pháp.
Nó đang làm
cho tâm mình ray rứt, nhớ thương cha mình, có phải khổ không? Hay thương mẹ
mình có phải khổ không? Nếu mình không đoạn dứt ác pháp này thì thử hỏi mình
làm sao mình giải thoát được tâm hồn của mình?
Cho nên nhiều
khi chúng ta thấy thiện, đứng ở trong góc độ của nho giáo thì chúng ta thấy rất
thiện, là vì mình ở xa mình nhớ cha nhớ mẹ, mình là đứa con hiếu. Nhưng đối với
đạo Phật thì không có nghĩa hiếu đâu, đó là ác pháp.
Nó là kiết sử,
ái kiết sử, nó trói buộc, nó làm cho chúng ta bứt ra không được, mà vì đôi mắt
chúng ta vô minh không nhìn thấy cha mẹ của chúng ta, anh em ruột thịt của
chúng ta là nhân quả vay nợ với nhau mới sanh chung (với) nhau ra một gia đình,
để gặp gỡ nhau, để mà trả, thuận thì thương nhau mà nghịch thì chửi mắng rầy lộn
nhau, hằng ngày xảy ra những chuyện đau khổ!
Chúng ta
không thấy được cái nhân quả cho nên chúng ta nghĩ đó là cha mình, là mẹ mình,
chớ sự thật ra cha mẹ mình là người nợ mình hay hoặc là mình là người nợ của
cha mẹ mình.
Nhưng dù nợ
hay là không nợ mà khi đã sanh mình ra rồi, có tay có mắt, có nên con người như
thế này mà biết được Phật pháp thì cái ơn đó chúng ta không bao giờ quên, nỗ lực
thực hiện, đừng để cái tình cảm, cái ái kiết sử, cái tham, tham ái mà nó trói
buộc chúng ta để chúng ta không có ra khỏi sự ràng buộc, chúng ta không có
thoát khỏi cái tâm đó thì ngàn đời chúng ta không bao giờ đạt được cái thiền định
của đạo Phật.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét