60- CÁC PHÁP TU TẬP KHÁC CŨNG THỰC HIỆN TRÊN TỨ CHÁNH CẦN
(23:30) Thầy
sắp sửa dạy giới hành để chúng ta biết được cái chỗ mà chúng ta tu. Như vậy bây
giờ một cái người mà sắp sửa tu thiền định, thì chúng ta phải thực hiện cái
pháp đầu tiên để mà đạt được cái thiền định, đó là Tứ Chánh Cần.
Bởi vì Phật
đã dạy “cần”, cần tu cái này đầu tiên, cần tu hằng ngày. Khi mà cái này đạt được
rồi thì tất cả các pháp khác chúng ta dễ dàng tu lắm, không còn khó nữa. Vậy
thì bây giờ chúng ta cần cái gì, thứ nhất cần cái gì, nó có bốn cái cần lận, tứ
là bốn lận mà.
(24:05) Thứ
nhất là các pháp ác chưa sanh không cho sanh. Vậy thì các pháp ác như thế nào?
Hồi nãy Thầy có nói thập ác rồi. Bây giờ cái tâm nó thương nhớ nè, nó là ác
pháp rồi. Cho nên chúng ta biết nó ác pháp thì bây giờ nó khởi nó nhớ cha mình,
nó nhớ mẹ, nhớ anh, nhớ em mình, đoạn dứt liền! Nó khởi lên cái niệm thương nhớ
đó là đoạn dứt liền! Gọi là các pháp ác chưa sanh thì không cho sanh. Không cho
sanh thì nó ở trong Thập Thiện chớ gì? Chớ nó đâu phải sanh cái thiện nào khác
hơn?
Nếu các ác
pháp có, thì Thập Thiện không có, còn thập ác không có, thì toàn là thiện chớ
gì? Chớ đâu phải các thầy nghĩ là phải đem gạo, đem thóc, tiền bạc cho người
khác là thiện đâu! Không phải đâu!
Bởi vì tâm của
quý thầy nó khởi lên tham muốn, thương nhớ là nó ác pháp, mà giờ nó không khởi
tham muốn, thương nhớ là nó thiện pháp. Vậy thì khi mà ác pháp không khởi thì tức
là thiện pháp khởi. Cho nên Phật nói các ác pháp chưa sanh thì không cho sanh.
Luôn luôn giữ
tâm bằng cách nào? Thì Thầy từng dạy các thầy rất rõ, khi giữ tâm nó mà đừng
cho nó sanh các ác pháp, thì các Thầy phải tu Tỉnh Giác Chánh Niệm: đi kinh
hành nè, làm công việc nè, đừng có cho một cái niệm gì khởi trong đầu của mình,
thì có phải là giữ các pháp ác không sanh không? Phải không?
Bây giờ quý
thầy nhiếp hít thở trong hơi thở, tức là Thân Hành Niệm Nội, thì quý thầy hít
thở nè, phải không? Mà hít thở mà không cho một cái niệm nào mà khởi ở trong
tâm của mình đó, có phải là ác pháp đã bị ngăn chặn không? Không cho sanh!
Nghĩa là mình dùng cái Chánh Niệm Tỉnh Giác nè , cái Định Niệm Hơi Thở nè, mình
tu tập thì các pháp có sanh không? Đâu có sanh!
Còn nếu mà
mình làm biếng nè, thì mình ngồi lại thì nhớ cái này, nhớ cái kia, nhớ nọ thì
ác pháp nó sanh, tức là mình có ngăn chặn không? Không có ngăn chặn! Mà không
ngăn chặn thì nó phải sanh thôi. Mà nó đã sanh thì mau mau phải diệt. Phải diệt
nó bằng cái định gì? Quý thầy có biết diệt nó bằng định gì không?
(26:20) Đó
là Định Vô Lậu. Các thầy phải quán nó, cái đó là ác pháp hay là thiện pháp? Cái
đó là như thế nào? Nó đem đến quý thầy khổ hay là không khổ? Các thầy hiểu
chưa? Cho nên quý thầy đã thực hiện cái Định Vô Lậu, phải không? Cho nên khi mà
nó đã sanh thì các thầy phải thực hiện Định Vô Lậu.
Mà khi mà nó
chưa sanh có ra thì các thầy phải tu Chánh Niệm Tỉnh Giác: đi kinh hành, làm mọi
công chuyện quét sân, quét nhà, tất cả mọi cái đều giữ tâm ở tỉnh thức, không
cho một cái niệm sanh ra, mà không cho cái niệm sanh ra tức là không có ác pháp
sanh ra, phải không?
Tức là thực
hiện Tứ Chánh Cần, các ác pháp không sanh ra thì tức là thiện pháp. Cho nên suốt
ngày quý thầy không có sanh ra ác pháp thì thiện pháp chớ gì. Mà ngày này, giờ
này tất cả mọi cái đều là kéo dài cái thời gian ra mà không có ác pháp, thì các
thầy đã tăng trưởng thiện pháp.
Như vậy là
xác định cho chúng ta thấy rằng nếu mà chúng ta tu Tứ Chánh Cần thì ác pháp
không có trong tâm của chúng ta, không sanh khởi được, không tăng trưởng được,
thì thiện pháp nó sanh khởi và tăng trưởng kéo dài từ ngày này đến ngày khác.
Ba tháng quý
thầy đã nhập định hoàn toàn, bởi vì tâm quý thầy không ác pháp, không tham sân
si, tức là diệt rồi, thì tức là các thầy sẽ tịnh. Tâm tịnh, thân tịnh, thọ tịnh,
pháp tịnh, bốn cái chỗ này đều là thanh tịnh hết rồi, do Tứ Chánh Cần mà thực
hiện.
Cho nên Tứ
Chánh Cần có cái tên gọi là Định Tư Cụ, dụng cụ để tu thiền định chớ không phải
tu các pháp khác. Bởi vì ngồi mà hít thở để ức chế tâm mình là sai, niệm Phật
ưng vô tâm là sai, mà chỉ thực hiện Tứ Chánh Cần tức là Định Tư Cụ, thì các Thầy
thấy khi mình thực hiện Định Tư Cụ, thì ngay đó là gọi là định, cái dụng cụ để
nó thực hiện được thiền định.
Mà thiền định
của đạo Phật nó không phải là chỗ ức chế tâm, chỗ hết vọng tưởng, mà là cái chỗ
tâm thanh tịnh không còn tham sân si, không còn thương, ghét, giận hờn ai nữa hết,
lúc bấy giờ tâm như cục đất rồi.
(28:35) Vậy
thì trong hằng ngày quý thầy tu những pháp mà Thầy dạy từ lâu tới giờ đó, là để
thực hiện Tứ Chánh Cần, phải không. Hồi nào tới giờ Thầy không nhắc, nhưng bây
giờ dạy về cái giới hành thì quý thầy mới rõ được cái Tứ Chánh Cần là cái quan
trọng, và Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, Định Niệm Hơi Thở, Định Vô Lậu chỉ là những
pháp trợ duyên cho Tứ Chánh Cần để thực hiện ngăn chặn các ác pháp và đoạn dứt
các ác pháp, phải không?
Cho nên ở
đây quý thầy thấy rõ, có gì đâu, quý thầy tu sai đâu, nhưng mà hồi nào tới giờ
thì quý thầy chưa hiểu nó là Tứ Chánh Cần.
Bây giờ các
thầy đã hiểu, đã học được cái giới hành, thì các thầy biết cái Tứ Chánh Cần là
cái giới hành, chớ không phải giới hành là không sát sanh gọi là giới hành, mà
là Tứ Chánh Cần để thực hiện không sát sanh, không nói láo nè, không vọng ngữ,
không nói lời hung dữ nè, không trộm cắp nè, không dâm dục nè, đó gọi là Tứ
Chánh Cần.
Mà Tứ Chánh
Cần nó giúp cho chúng ta không phạm vào những ác pháp này, thì tức là chúng ta
không phạm vào giới luật, chúng ta không phạm giới. Cho nên nó làm cho giới luật
của chúng ta thanh tịnh, nghiêm trì, nó trở thành chúng ta giải thoát hoàn
toàn.
(30:02) Đó
quý thầy thầy chưa! Bây giờ quý thầy cứ lo ngồi thiền cũng chỉ là một pháp môn
nhỏ trên Tứ Chánh Cần mà thôi. Bởi vì chỉ biết hơi thở ra, hơi thở vô nè, không
có niệm thiện, niệm ác nè, thì lúc bấy giờ nó chỉ là ở trong cái niệm ác, chớ
không phải là ngăn chặn cái niệm ác, chớ không phải ngăn chặn niệm thiện.
Vì thiện là
một cái trạng thái nó làm cho chúng ta an ổn, không thương, không ghét không giận,
không hờn, đó là thiện. Còn cái người mà người ta tu thiền mà người ta gọi là
chẳng niệm thiện niệm ác, mình ngồi đây mình khởi nè, thương cha mẹ là thiện
nè, mà lo suy tính một cái điều kiện gì để giết người, để hại người, để cướp của
người đó là ác. Người ta nghĩ rằng cái niệm đó là niệm thiện và niệm ác. Không
phải!
Ở đây khi mà
cái tâm của chúng ta nó không có ác thì nó là thiện. Bởi vì Thập Thiện với thập
ác nó đối với nhau, hễ có ác thì không có thiện, mà có thiện thì không có ác.
Mà hễ tăng trưởng thiện, thì ác làm sao có được! Mà tăng trưởng ác thì thiện mất,
làm sao có thiện được! Cho nên thiện không phải ở ngoài kia đem vào được, không
phải ở chỗ khác mà đem vô đây được, mà thiện ở trong tâm của chúng ta. Cho nên
Thập Thiện, thập ác vạch rất rõ để chúng ta biết. Và nơi đó mới giúp chúng ta
giới luật nghiêm trì, không vi phạm giới luật.
(31:25) Đó
thì hôm nay các thầy đã học được cái bài học để chúng ta biết rằng tổng hợp tất
cả những hành động mà các thầy đã tu từ lâu tới giờ không có sai chỗ nào hết.
Nó nhằm vào ở trên Tứ Chánh Cần để thực hiện ngăn chặn các pháp ác, mà tăng trưởng
các pháp thiện. Bởi vì quý thầy kéo dài cái trạng thái mà không có niệm thiện,
niệm ác ở trong này, kéo dài cái trạng thái này tức là tăng trưởng cái thiện của
quý thầy, tăng trưởng cái tâm.
Thí dụ bây
giờ ngồi đây tâm thanh thản nè, nó không nghĩ thương, nghĩ nhớ, nghĩ ghét, giận
hờn ai hết. Mà từ một phút thì nó đã tăng trưởng một phút, mà hai phút, ba
phút, năm phút, mười phút là nó tăng trưởng, như vậy gọi là tăng trưởng thiện
pháp. Tăng trưởng thiện pháp tức là làm cho tâm hồn mình giải thoát ở trong trạng
thái tâm thanh tịnh. Mà tâm thanh tịnh đó, cái tâm không tham sân si, không giận
hờn, không giết hại chúng sanh đó, thì cái tâm đó là tâm thiền định, cái tâm định.
Cho nên Đức
Phật nói khi mà tâm định thì chúng ta Dục Như Ý Túc chúng ta muốn như thế nào
đó, chúng ta chỉ cần ra lệnh là nó đã tịnh chỉ y như chúng ta muốn. Bây giờ bảo
hơi thở ngưng, thì nó ngưng, bảo diệt tầm tứ nó diệt tầm tứ, bảo nó quay vô
không nghe âm thanh là nó quay vô không nghe âm thanh, không cần phải chúng ta
tập.
Nhưng mà
chúng ta cần phải ngăn ngừa các pháp ác không cho sanh, sanh không cho tăng trưởng,
đoạn dứt liền, luôn luôn giữ gìn cái thiện pháp mãi ở trong tâm và kéo dài mãi,
gọi là tăng trưởng nó. Việc làm có bấy nhiêu đó là đủ trên con đường tu hành của
chúng ta rồi. Đơn giản, dễ hiểu, không khó khăn gì hết.
Chỉ vì chúng
ta tu mà chúng ta không biết nó, mà chúng ta không giữ gìn nó, chúng ta không dụng
cái Chánh Niệm Tỉnh Giác Định, không dụng cái Định Vô Lậu, không dụng cái Định
Niệm Hơi Thở để thực hiện cho cái tâm toàn bộ thanh tịnh này, không có ác pháp
này, tăng trưởng cái thiện pháp này, thì tức là chúng ta đã vào thiền định.
(33:31) Vào
thiền định rồi, tâm mà có định rồi, thì lúc bây giờ chúng ta chỉ cần dùng pháp
hướng mà tịnh chỉ các hành mà thôi. Chúng ta nhắc một lần chưa xong thì hai lần,
ba lần, năm lần, mười lần sẽ là xong. Sự tu hành như vậy nó đem đến chúng ta dễ
dàng.
Thầy nói người
nào tu cũng được, pháp của Phật rất dễ dàng. Không phải là người tu sĩ chúng ta
tu mới được mà người cư sĩ tu không được, không phải! Miễn là người nào mà muốn
sống đúng mà tu Thập Thiện này, với thập ác này thì luôn luôn phải sống đúng
cái đời sống của người tu sĩ.
Bây giờ đó
thì các con đã nghe được, biết được cái giới hành, các con nghe Thầy nói hết
chưa? Cái giới hành là cái pháp môn Tứ Chánh Cần. Cái tên của nó là Chánh Cần:
Chánh là chơn chánh, Cần là cần tu tập, cho nên gọi là Chánh Cần.
Cho nên Thầy
nhắc lại nó là một cái pháp môn cần phải tu tập nhiều nhất để ngăn chặn và
không cho tăng trưởng các pháp ác, luôn giữ gìn thân, thọ, tâm, pháp của mình.
Cái pháp thiện đó là một trạng thái tâm thanh tịnh, là một trạng thái tâm định,
hoàn toàn là thiền định của Phật.
(34:50) Bây
giờ thì các con đã hiểu được, và biết được. Do cái chỗ mà cô Diệu Quang, tức là
cô Út hỏi, hôm nay Thầy mới giải để cho các con Thầy rằng cái định Chánh Niệm Tỉnh
Giác Định vẫn là một cái pháp giữ cho thân tâm của chúng ta không sanh khởi ác
pháp và không tăng trưởng ác pháp, và Định Niệm Hơi Thở cũng nhắm vào cái mục
đích là không sanh khởi ác pháp và không tăng trưởng ác pháp, và Định Vô Lậu
cũng là một thứ định để khi ác pháp sanh ra thì nhờ cái pháp Định Vô Lậu mà đoạn
diệt, tức là quán xét để mà đoạn diệt, không còn lậu hoặc. Không còn lậu hoặc tức
là không có ác pháp, có lậu hoặc tức là ác pháp, không có lậu hoặc là thiện
pháp.
Do vì vậy mà
các con đã hiểu rõ được từng cái pháp hiện giờ các con đang tu là nó nhằm để trợ
duyên, gọi là trợ pháp. Những cái pháp thiền định đó đó, nó là trợ pháp cho Tứ
Chánh Cần.
Nghĩa là các
con học về sinh ngữ, thì các con biết như Pháp văn nó có cái trợ động từ, có một
cái động từ để nó trợ cho các động từ khác mà chia ra những cái động từ khác,
thì cái này là cái trợ pháp, cái pháp nó trợ cho pháp kia, để làm cho cái pháp
kia nó hoàn mãn, nó viên mãn được cái chỗ tu tập của nó, gọi là trợ pháp. Các
con hiểu cái danh từ là trợ pháp, là nó trợ giúp cho cái pháp Tứ Chánh Cần
thành tựu được điều tu tập của nó gọi là trợ pháp
Sau này Thầy
sẽ dạy cho các con biết là cái Định Niệm Hơi Thở nó là cái trợ pháp cho pháp
nào, chớ không phải là nó tự nó đi vào cái hơi thở mà đi vào thiền định được,
mà nó là cái trợ pháp để chúng ta thực hiện tất cả các định, mà chúng ta nhập
các định.
Cho nên cái
hơi thở cũng là một trợ pháp sau này, còn hiện giờ đó, cái hơi thở nó là trợ
pháp cho Tứ Chánh Cần. Nương vào cái hơi thở để cho cái tâm nó không khởi ác
pháp, cho nên do đó nó giúp cho Tứ Chánh Cần thực hiện được thiện pháp.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét