32-ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT/ 3
Bác sĩ, một
y bác sĩ tuổi trẻ khoảng 40 tuổi trở lại ở Bệnh viện Lao Tây Ninh, lúc bấy giờ
không còn kịp sử dụng dụng cụ y khoa, bác sĩ ôm ngay bệnh nhân như ôm một người
thân của mình sắp từ trần, kê miệng nút máu trong mũi và miệng để kịp thời cứu
một mạng người. Hành động này, một y bác sĩ thiếu lương tâm không thể làm được.
Những gì
không ai làm được mà chúng ta làm được là những điều đáng ca ngợi.
Một y bác sĩ
“Thiền sư” là một người phải đầy đủ đức hạnh, phải có đầy đủ lương tâm nghề
nghiệp và còn phải có thiền định không thể thiếu được.
Vậy hôm nay,
Thầy khuyên con cố gắng học nghề y, Bác sĩ. Biết rằng, con phải đèn sách vất vả
phải chịu khó nhiều năm tháng để có một nghề nghiệp chuyên môn và cao quý.
Trong thời
gian này, Thầy dạy con và giúp con rèn luyện tu tập đúng cách để con có một trí
tuệ thông minh sáng suốt. Nhờ đó, sự học hành của con có dễ dàng hơn và cũng nhờ
đó tâm hồn con buông xả những việc không đâu khiến cho con minh mẫn, an vui, giải
thoát để học tập, để trở thành những đứa con hiếu thảo trong gia đình, ngoài xã
hội là con người có đạo đức.
Nhưng con phải
hiểu, những gì đẹp đẽ và cao quý đều phải có một sự bền chí vững lòng, kiên trì
rèn luyện tu tập thì mới có được. Không thể thiếu sự rèn luyện tu tập mà có được,
nhất là cái đẹp đẽ và cao quý của Đạo Đức Giải Thoát trong tâm hồn của con người
khiến cho cá nhân có một niềm vui an lạc, một gia đình đầy hạnh phúc, một xã hội
tràn ngập lòng thương yêu.
Này con, muốn
được vậy thì không thể thiếu sự siêng năng và hằng ngày phải tinh tấn khắc phục
với chính thân và tâm của con. Trong khi rèn luyện thân tâm Đạo Đức Giải Thoát
có 3 điều con cần phải ghi nhớ. Con có nhớ chăng?
˗Điều
thứ nhất:Con phải chịu khó xét lại trong ba hành động của con do từ ý
con nghĩ gì, miệng con sắp nói gì, thân con sẽ làm gì? Nếu mọi việc nó nghĩ là
một điều thiện, tức là ý con nghĩ điều đó khiến cho mọi người được an vui quanh
con và chính con cũng được an vui thì con cố gắng thực hiện ra bằng lời nói, bằng
hành động của từ thân con, miệng con, để tạo sự an vui cho con, cho mọi người.
Bằng ngược lại,
ý nghĩ đó là điều ác, tức là sự suy nghĩ đó sẽ khiến con không vui, phiền não,
sân hận, đau khổ và người khác cũng vậy thì con nên chấm dứt ngay trong ý đó, đừng
để phát ra lời nói hay hành động của thân khiến cho cả bầu trời đầy u ám và đau
khổ.
Vì lẽ đó,
con phải để ý từng giây từng phút để khắc phục chính con trong những lỗi lầm dù
là những lỗi rất nhỏ.
Con nên suy
tư, ở trong cái thế gian của loài người không có một bậc Thánh nào mà không có
lỗi. Có lỗi mà biết khắc phục không tạo lỗi nữa, biết ăn năn chừa bỏ những lỗi,
đó là những bậc Thánh.
Còn ngược lại,
phàm phu có lỗi thì luôn luôn lúc nào cũng che dấu lỗi mình bằng cách lý luận
che đậy gạt mình, gạt người và họ lầm tưởng rằng mình không bao giờ có lỗi, chỉ
lỗi ở người khác mà thôi.
Bởi vậy, điều
thứ nhất này con phải cẩn thận cảnh giác luôn luôn lúc nào cũng phải sửa mình
và cố gắng ăn năn chừa bỏ những gì con đã lầm lỗi.
˗Điều
thứ hai:Con phải khắc phục sự lười biếng, con phải tập luyện ý chí
cương quyết và nhẫn nại. Lúc nào con cũng phải đem hết nghị lực chiến đấu với
tâm lười biếng, với tâm không tùy thuận, với tâm ích kỷ nhỏ mọn, với tâm ganh tỵ
hơn thua, v.v..
˗Điều
thứ ba:Con phải giữ gìn giờ giấc nghiêm túc.
Khi con đã đặt
ra thời khóa học, tu và làm việc giúp mẹ con như lau nhà, bếp nước, sửa sang lại
ngăn nắp trong các phòng. Khi sửa sang con phải thưa hỏi ba mẹ con, nhất là nơi
ngủ nghỉ và phòng học của con phải ngăn nắp, đơn giản nhưng sạch sẽ, không
chưng dọn kiểu cách. Thì giờ nào làm việc nấy, không được bỏ trôi qua, hoặc làm
lộn xộn: giờ học ra giờ làm, giờ làm ra giờ tu, giờ tu ra giờ chơi, nghĩa là,
giờ này làm việc khác, giờ khác làm việc này. Nếu con làm việc như vậy, sau này
sẽ khiến con trở thành người thiếu ngăn nắp. Cuộc sống của con trở thành bề bộn,
lộn xộn và bừa bãi.
Về các môn học,
những môn học nào con thấy yếu hoặc thua chúng bạn, con nên xin ba mẹ con cho
con học thêm môn đó. Đừng nên nhờ vả vào bạn bè vì lòng tự trọng của con. Con
phải hiểu, bạn bè khi nhờ họ dạy con, họ sẽ khinh khỉnh và xem thường con. Thà
con dạy họ học hơn là để họ dạy con. Trong sự học phải có sự ganh đua, do vì thế
mà lời nói hay hành động họ sẽ làm cho tâm con bất an. Điều này chỉ được áp dụng
trong trường học, không được áp dụng vào đường đời.
Vì sao?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét